Chương 65: Nhân duyên

1.5K 49 0
                                    

  Xuân về hoa nở trong một trấn nhỏ ở Giang Nam, nghênh đón một cuộc hôn lễ.

Nhi tử của Kim Đao thần bộ Hách Cửu Long, Hách Kim Phong, kết hôn với nữ nhi Hứa Hữu Hữu của Quỷ Vương. Hỉ sự này nghe nói làm rất lớn, ngày hôm nay, trong ngoài Hách phủ đều vội vàng chuẩn bị, cực kỳ náo nhiệt.

Nói đến ngày đó, Hách Cửu Long đuổi theo Nhan Như Ngọc, sống chết bày tỏ chính là muốn phục hôn*, nói cái gì cũng phải cùng nương tử bất phân li, bạch đầu giai lão. Nhan Như Ngọc tức giận bao nhiêu cũng không lay chuyển được hắn, lại thêm lo lắng nữ nhi cùng nhi tử, cũng đồng ý dọn đến ở chung với hắn. Hai vợ chồng cả ngày cãi nhau, có điều tình cảm trái lại càng ngày càng tốt, Hách phủ trên dưới náo nhiệt thành một đoàn, càng thú vị là có Nhan Như Ngọc còn. . . . làm Hách Cửu Long vui vẻ cả ngày nhảy lên nhảy xuống.

*phục hôn: tái hôn

Hách Kim Phong dẫn theo Tiểu Đao trở về, đem chuyện đã xảy ra ở Bắc Hải phái nói cho phụ mẫu nghe, người nhà cũng không can thiệp quyết định của Tiểu Đao, chỉ hy vọng Tiết Bắc Phàm lần này nắm chặt một chút, xong xuôi mọi chuyện, nhanh chóng tới đón Tiểu Đao, hai người trải qua gian khổ, có thể cùng nhau đi đến cuối đời.

Người một nhà vừa mới đoàn tụ, lại nghênh đón Hứa Hữu Hữu, nói là bị mẫu thân nàng đuổi ra khỏi cửa, không có chỗ đi, đành phải đến tìm nơi nương tựa. Thường xuyên qua lại, cùng Hách Kim Phong lưỡng tình tương duyệt, muốn cùng một chỗ. Hách Kim Phong dũng mãnh mím môi chạy tới Quỷ Thành cầu hôn, nữ vương nhịp tay, liền đem khuê nữ cho hắn. Vì thế chọn một ngày tốt ngày tốt, lập tức làm hỉ sự.

Nhan Tiểu Đao cầm cái giỏ trúc, bên trong chứa rất nhiều cánh hoa màu hồng nhạt, rải từ hỉ đường thẳng đến trước cửa phòng tân hôn. Đang nhìn thấy nhũ mẫu ôm tiểu muội muội béo tròn lại đây. Muội tử này là ba tháng trước mới được sinh ra, cực kỳ mập mạp xinh xắn, tên còn chưa có, liền lấy nhủ danh gọi là Tiểu Đậu Hũ.

"Tiểu Đậu Hũ!" Tiểu Đao lại gần, hôn lên khuôn mặt phấn nộn của muội tử nhà mình một cái, véo qua véo lại.

Tiểu nha đầu bỗng nhiên ngẩng mặt, hắt xì một cái.

"Ai nha, nhị tiểu thư, trên tay người có phấn hoa!" Vú em vội vàng ôm Tiểu Đậu Hũ bỏ chạy.

Tiểu Đao vỗ vỗ tay, đưa lên mũi ngửi ngửi, ngẩng mặt hắt xì một cái. . . . . .

Xoa cái mũi quay đầu lại, chỉ thấy một nữ nhân bụng bự đứng cách đó không xa. Tuy là nữ nhân bụng bự, nhưng ngoại trừ bụng, thân hình vẫn xinh đẹp, một chút cũng không mập, gương mặt lại càng xinh đẹp, mặc một bộ áo trắng váy dài lam sắc như nước, đang từ từ đi tới.

"Hiểu Nguyệt!" Tiểu Đao nhanh chóng chạy tới đỡ lấy, "Đã nói không được một mình chạy đến, nếu đột nhiên muốn sinh thì làm sao bây giờ?"

"Còn hơn một tháng nữa, cô sao lại giống như Trọng Hoa, cả ngày khẩn trương."

"Không thể nói thế, nương ta cũng sinh sớm một tháng đó!"

Tiểu Đao dìu Hiểu Nguyệt đang mang thai đến bên bàn ngồi xuống, nhìn ra phía sau nàng, "Trọng Hoa đâu? Ngạc nhiên nha, hắn là tướng công nhị thập tứ hiếu [1] vậy mà không đi theo bên cạnh cô à?"

"Giúp Hách đại ca tiếp tân nương tử rồi." Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng xoa bụng, hỏi Tiểu Đao, "Hôm qua ta nghe chàng nói, sau hôn lễ cô muốn ra ngoài du ngoạn có phải không?"

"Ừ. . . . Cũng gần như thế." Tiểu Đao mếu máo, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, cầm cái chén châm trà, "Dĩ nhiên, phải đợi cô sinh xong, ta muốn là người đầu tiên ôm con gái nuôi của ta!"

"Cô làm sao biết là con gái?" Hiểu Nguyệt sờ sờ bụng, "Ngày đó lang trung nói, có thể là con trai."

"Không thể!" Tiểu Đao đột nhiên cả kinh, "Nhất định phải là nữ nhi!"

Hiểu Nguyệt dở khóc dở cười, "Thật ra Trọng Hoa cũng nói là muốn một đứa con gái, bất quá ta cảm thấy, tốt nhất giống như cô cùng Hách đại ca, trước sinh ca ca, sau đó lại sinh muội muội, như vậy ca ca có thể chiếu cố muội muội."

Tiểu Đao bĩu môi, "Tóm lại không thể sinh hai con trai."

Khi nói chuyện, cách đó không xa vài có vị công tử đi tới, đều là bằng hữu của Hách Kim Phong cùng vài công tử hương thân gần đó, một câu lại một câu nói chuyện với Tiểu Đao.

Tiểu Đao thuận miệng đuổi bọn họ đi, nhìn trời nhăn mặt với Hiểu Nguyệt.

Mấy công tử ngượng ngùng rời đi, suy nghĩ vị Hách nhị tiểu thư này, có phải có người trong lòng rồi hay không?

Hiểu Nguyệt biết đã hơn một năm nay, số người đến trước cửa cầu hôn Tiểu Đao kể ra không ít, bất quá Tiểu Đao chính là không muốn gả, đừng nói là gả, ngay cả liếc mắt cũng không muốn liếc nhìn người ta một cái.

"Trọng Hoa nói, Bắc Hải phái đã chính thức giải tán." Hiểu Nguyệt đột nhiên nói.

Tiểu Đao bỗng nhiên nghe được tin của Bắc Hải phái, thoáng cả kinh, lập tức ấp úng, "Thật sự giải tán sao?"

"Đúng vậy, chỉ còn lại một vài cửa hiệu buôn bán đang làm, bởi vì người quá nhiều, cho nên việc bố trí giải tán cũng tốn không ít thời gian ." Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói xong, vừa nhìn thần sắc của Tiểu Đao, "Cô không hỏi thăm tình hình của Tiết Bắc Phàm sao?"

"Hỏi. . . . Hỏi tới làm cái gì." Tiểu Đao bĩu môi.

"Trọng Hoa nói, Tiết Bắc Phàm mỗi ngày chính là bận rộn từ sáng đến tối, đời này cũng chưa thấy tên quỷ lười biếng nào chăm chỉ như vậy. Mấy trưởng lão trong Bắc Hải phái cũng không chịu thả hắn đi, nói hắn tài giỏi."

"Vậy hắn lưu lại sao?" Tiểu Đao lầm bầm nói một tiếng.

"Không thì đi đâu!" Hiểu Nguyệt vui vẻ hớn hở, "Trọng Hoa nói Tiết Bắc Phàm cũng rất nhớ cô."

Tiểu Đao lẩm bẩm, "Chậm quá. . . ."

Lúc này, Nhan Như Ngọc từ bên ngoài chạy tới, "Tiểu Đao!"

"A!" Tiểu Đao vội vàng đứng dậy, nhìn bộ dạng lý sự của nương nàng, sao lại khôi phục nhanh như vậy?

"Giấy đỏ hết rồi, mau đi mua thêm!" Nhan Như Ngọc mới vừa hết tháng ở cữ, bụng sớm đã xẹp xuống, bồi dưỡng nên khởi sắc vô cùng tốt, càng lúc càng trẻ.

"Dạ!" Tiểu Đao thấy hạ nhân trong nhà đều luống cuống tay chân, liền dìu Hiểu Nguyệt vào trong phòng nghỉ một lát, tự mình cầm ô, "Ta đi mua giấy đỏ, cô có muốn ăn gì không?"

"Có. . . ." Hiểu Nguyệt lập tức mỉm cười, "Muốn ăn mứt quả, chua chua giống kiểu quả sơn tra ấy!"

Tiểu Đao cầm theo cái giỏ trúc nhỏ xuất môn, một tay cầm hồng tán, chậm rãi bước đi. Trong lòng còn lo lắng, xong rồi, nam chua nữ cay, hóa ra cái thai đầu tiên của Hiểu Nguyệt thật sự là con trai?

Nàng vừa đi đến cửa, có một gia nhân quét rác thấy vậy liền hỏi, "Nhị tiểu thư, bây giờ đang nắng to, người cầm ô làm gì?"

Tiểu Đao nhếch miệng cười, chỉ chỉ đỉnh đầu, "Mấy cái đèn lồng đỏ này một lát nữa hãy treo lên, trời sắp mưa rồi, sau nửa canh giờ nữa mới tạnh, bất quá là mưa phùn thôi, nhớ dặn những người bên ngoài mang đấu lạp."

Bọn hạ nhân đều ngây ngô gật đầu, bán tín bán nghi câu "Trời sắp mưa".

Tiểu Đao không trả lời, như cũ xoay người bước đi, đi không được hai bước, đột nhiên mở hồng tán ra.

Bọn hạ nhân ngẩn người, thì có hạt mưa rơi xuống trán, mưa phùn rả rích. Vội vàng xoay người vào nhà mang đấu lạp, trong lòng cân nhắc, nhị tiểu thư nói như thần vậy.

Tiểu Đao mở hồng tán, cầm theo giỏ, đi đến trước tiệm bán giấy mua một xấp giấy đỏ loại tốt nhất, sau đó lại quay sang tìm đến gian hàng mứt quả mua mứt cho Hiểu Nguyệt, nhưng tìm mãi chẳng thấy gian nào còn bán. [2]

"Ai nha, cô nương đừng nói nữa, mứt quả trong thành vừa rồi đều bị một bạch y công tử mua hết rồi. Hình như là nương tử của hắn muốn ăn."

Tiểu Đao nhìn trời, không cần đoán, khẳng định là Trọng Hoa, hắn tính chôn Hiểu Nguyệt trong đống mứt quả sao.

Nghĩ lại năm đó Hiểu Nguyệt chọn Trọng Hoa, thật đúng là không chọn sai, tướng công như vậy, bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây, bảo bắt chó không dám đuổi gà, nói gì nghe nấy che chở chu toàn so với hiếu tử còn tốt hơn, quả thực là tấm gương sáng cho tất cả tướng công trên đời. Đặc biệt từ sau khi Hiểu Nguyệt có thai, Trọng Hoa mỗi ngày chỉ ước gì đem nàng nâng trong lòng bàn tay, nha hoàn trong phủ nhìn thấy đều dậm chân, sao Hiểu Nguyệt lại có mệnh tốt thế cơ chứ! Tìm được tướng công tốt như vậy.

Mở hồng tán, Tiểu Đao bước đi không có mục đích, không muốn về nhà, suy nghĩ mưa ở đây nhỏ hơn một chút. Sông nước Giang Nam còn có mấy cây cầu nhỏ nối nhau, thật rất hợp với cảnh mưa thế này, giẫm lên tảng đá nghe tiếng mưa rơi thành nhịp trên ô, quen thuộc đến nói không nên lời. Đi ngang qua một cây cầu nhỏ, nàng chậm rãi bước đi lên, tựa người vào thành cầu liền bắt đầu ngẩn ngơ, nhìn thấy mặt nước yên ả dưới cầu bị mưa nhỏ rớt xuống lan ra những vòng tròn nối nhau, những căn nhà tường trắng ngói đen ở hai bên phản chiếu trong nước.

Dưới cầu, kẽo cà kẽo kẹt, một chiếc thuyền nhỏ hình chiếc lá lắc lư bơi qua, Tiểu Đao nhìn chằm chằm những vằn nước đuôi thuyền tạo ra, nghĩ đến người nào đó.

Nhìn một lúc, cảm thấy sắc trời cũng không còn sớm, phỏng chừng tân nương tử cũng tới rồi, muốn quay về uống rượu mừng của ca ca nàng cùng Hữu Hữu.

Nghĩ đến đây, Tiểu Đao lại nói lẩm bẩm một tiếng, mọi người đều thành đôi thành cặp, ngay cả con mèo hoa nàng nuôi cũng tìm được một con hắc miêu làm lang quân như ý, chỉ còn nàng một mình lang thang.

Xoay người chuẩn bị xuống cầu, mới vừa bước được một bước, chợt nghe phía sau có người nói chuyện, có chút tức giận, "Mỹ nữ che dù mặc váy hoa đằng trước đứng lại!"

Tiểu Đao hơi sửng sốt, bất giác đứng lại, bên tai ong ong, tim đập thình thịch, cũng theo bản năng nhếch miệng. Nàng cũng không quay đầu lại, miễn cưỡng đứng trên cầu, nghe tiếng mưa tí tách rớt trên mặt ô, ban nãy còn cảm thấy phiền muộn buồn rầu, lúc này rất vui tai động lòng người.

"Ta muốn hỏi đường." Người nọ ba hai bước đã chạy lên cầu, đứng phía sau Tiểu Đao, dẫn tới một chút hương vị như có như không, lại cực kỳ quen thuộc.

Tiểu Đao nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Muốn đi đâu?"

"Nhà của Kim Đao Thần bộ Hách Cửu Long."

"Đi ăn cưới sao?" Tiểu Đao hỏi, "Có đem hạ lễ* không?"

"Có đem, bất quá không phải hạ lễ mà là sính lễ, không phải đi ăn cưới, mà là đi cầu hôn." Người nọ cười chọt chọt vào mặt ô màu đỏ, "Tiết Bắc Phàm từ Bắc Hải phái tới, muốn cưới khuê nữ Nhan Tiểu Đao nhà hắn."

*hạ lễ: quà mừng

Tiểu Đao khẽ giơ tay ra, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xòe ra, "Sính lễ bao nhiêu?"

Tiếng cười phía sau truyền đến, một bàn tay bắt lấy tay Tiểu Đao. Tiểu Đao rút hai lần cũng rút không ra, quay đầu lại, người nọ mỉm cười đứng trong mưa. Vẫn một thân hắc y lôi thôi lếch thếch như vậy, tóc cũng không được chăm chút nhiều, bất quá tinh thần rất tốt, bộ dạng cũng cực kỳ đẹp trai. . . . Đây chẳng phải chính là Tiết Bắc Phàm đã một năm không gặp sao?

"A!" Tiết Bắc Phàm đột nhiên cả kinh, "Cô nương nhà ai, lớn lên sao lại xinh đẹp như vậy?"

Tiểu Đao nhấc chân, vòng ra sau đá hắn.

Tiết Bắc Phàm tránh đi, đến trước mặt nàng, "Ta vội vã đi cầu hôn, dẫn đường cho ta đi."

Tiểu Đao mếu máo, "Ai muốn gả cho chàng!"

Giang Hồ Bất Ai ĐaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ