Chương 22 : Hiểu lầm đáng tiếc

965 57 2
                                    


Chương 22 : Hiu lm đáng tiếc

​Tác giả: Peckanhdongdanh

Chàng nói rng chàng thích ta

Nhưng khi ta cô đơn người bên ta li là k khác

Nam Uyên (Ma Kết) ngồi bên dòng suối tấu đàn một khúc, cái dáng phong lưu tự tại đó không ai có thể bắt chước. Một con bướm không biết từ đâu bay đến, đôi cánh dập dờn quấn quýt bên y, dường như nó hiểu những âm điệu từ cây đàn. Chuỗi thanh âm ào ạt như nước trong nguồn phá đá trào ra, con bướm lại liệng một vòng rồi đậu xuống. Nó như say đắm đến độ quên đi công việc phải bay lượn của mình, tiếng đàn khiến con bướm lưu luyến, không nỡ rời đi.​


*Cheng...cheng...* thanh âm của tiếng binh khí va vào nhau, mùi máu tanh từ tứ phía xông thẳng lên cánh mũi, cái mùi ngai ngái đặc quánh, dễ dọa chết người này cứ quẩn quanh không khí. Tiếng đàn tắt, con bướm đỏ chực bay đi nhưng vừa bay không xa đã bị một nhát kiếm bay đến xé làm đôi, cánh bướm như bông hoa lìa cành nằm im lìm trên nền đất lạnh ngắt. Mới đây thôi cánh bướm ấy còn dập dìu bay lượn nhưng giờ đã ngọc nát thân tàn. Nam Uyên (Ma Kết) nhìn nó, trong lòng có chút thương xót, số phận của vạn vật tạo hóa đều đã được định sẵn, hỉ cùng bi mãi bám víu nhau.

*Vụt* một bóng người vụt đến, theo sau là một đám quan binh tay cầm giáo mác. Tấm thân người ấy mềm như dải lụa, một đà bay vút lên khoảng không rồi xoay đi xoay lại mấy vòng, bụi bao quanh tạo thành vòng tròn khổng lồ, lũ quan binh xung quanh chưa kịp nhận dạng tình hình đã bị một kiếm làm mù mắt, khiến chúng chết không kịp hiểu lí do. Đường kiếm này vừa hiểm độc vừa mạnh mẽ. Người kia nhẹ đáp xuống đất, bàn tay nắm chặt trường kiếm đã vấy đầy huyết địch nhân, sau lớp khăn, một nụ cười nhạt hiện lên.

- Thiết Trường Loan Kiếm Phổ, cô nương sử dụng nó còn quá hấp tấp, Kiếm Phổ này lấy ngoại công làm trọng yếu nhưng cô nương lại liên tiếp dùng nội công. Đánh nhanh gọn thì không sao nhưng nếu đánh lâu dài thì sẽ mau chóng lộ ra sơ hở - y ôm cây đàn bạch ngọc lại gần người kia, giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió xuân mát mẻ, như có dòng nước chảy trong lòng - Ngươi là ai? - nàng lên tiếng, ngữ điệu bình thản, trường kiếm trong tay vung lên phòng bị, nàng như một con sói bị thương trực nhào đến cắn xé những ai có ý định xấu với mình.

Bàn tay y đưa đến tỏ ý giúp đỡ, nàng né tránh, đôi mắt sắc lạnh quét qua gương mặt kia, dung mạo quả tuyệt mĩ tuyệt luân, mỗi đường nét đều như hội tụ cả trăm vẻ đẹp của trời đất. Nam nhân này thật cao ngạo, hàn khí tỏa ra khiến người xung quanh phải dè chừng, người này rốt cuộc là cao nhân phương nào mà lại hiểu rõ võ công thất truyền mà nàng sử dụng vậy? Hắn tới đây là muốn gì, không lẽ là một tên đại cao thủ của tên tri huyện kia.

Trường kiếm vun vút lao đến như xé gió, nàng chỉ cần biết giết nhầm còn hơn bỏ xót. Mũi kiếm đâm đến nhưng ngay sau đó bị chặn lại, hai ngón tay y kẹp chiếc lá trúc thanh mảnh cản lại đường kiếm mạnh mẽ, dường như không tốn sức. Y mỉm cười nhìn nữ nhân đang nhăn nhó sau lớp khăn.

- Ta không có ý xấu, cô nương đâu nhất thiết phải gặp người giết người, gặp phật giết phật vậy - nói rồi y nhìn thoáng qua nữ nhân đang căng thẳng trước mặt, cả thân áo tím vấy đầy huyết tinh, mái tóc bết mồ hôi lạnh - Màu áo tím rất đẹp, đừng khiến nó bị vấy bẩn bởi huyết tinh - y đáp. Nàng hơi chút chấn động, màu áo tím thì liên quan gì đến y, mặc hay không là quyền ở nàng.

Nàng đứng như trời trồng và quan sát thật lâu nam nhân kia, nàng chỉ biết y rất đẹp, đẹp đến yêu mị, đến nhói đau tâm can, nhưng sao dưới đuôi mắt lại vương một nét buồn phảng phất. Nam nhân như y chẳng phải khuynh đảo chúng sinh sao, chẳng phải chỉ cần nhếch miệng cười là khiến nữ nhân quì rạp - Cảm tạ, nếu gặp nhau không phải địch nhân thì xin cáo từ

Nàng nói rồi đứng phắt dậy cầm trường kiếm tra lại vào bao, đi lướt qua y - Ta tên Tiểu Quì, nếu có duyên nhất định sẽ tái ngộ - nàng đáp, nữ nhân thường ngày làm việc cẩn trọng giờ lại để lộ thân phận

- Nam Uyên - y bình thản đáp, bóng hình màu trắng dần biến mất

Tiểu Quì mỉm cười, đôi má ửng đỏ sau lớp khăn đen. Bàn tay bỏ tấm sa che mặt xuống, dung nhan thanh tú sắc nét, mày thanh như liễu, môi đỏ như cánh hồng, đôi mắt sáng như chim ưng, gương mặt tổng quan được coi là một mỹ nhân đoan trang - Nam Uyên..

~~~~~~~~~~~~~~

Cảnh Thiên (Sư Tử) phê duyệt tấu chương, dáng vẻ ung dung tự tại, bộ long bào vàng chói, gương mặt tuấn tú anh minh. Trên đầu đội mũ niệm vàng, ở giữa khắc một viên minh châu màu đen, sắc đen cô độc lạnh lẽo.

Y vẫn âm thầm làm việc, Cảnh Hòa (Song Tử) mấy hôm trước đã rời kinh thành tiến về phía Thiên Ân giáo, y yên tâm khi hắn đến đó, đơn giản vì trưởng môn nhân cao cao tại thượng kia chính là mẫu thân của Cảnh Hòa (Song Tử). Đức phi thông minh tuyệt đỉnh, người đàn bà đó võ công thiên hạ xưng tôn thứ bảy, một người xinh đẹp tuyệt trần, nữ nhân giai thoại hiếm có, nhưng mỹ nhân thì chỉ có anh hùng chinh phục được và vị anh hùng đó chính là Phụ thân của y - hoàng đế tiền triều, một nam nhân phúc hắc vô địch nhưng đáng tiếc lại bị mưu hại quá sớm.

- Hoàng thượng, ngài định liên kết với Đức Phi thật sao? - Ly Minh (Bảo Bình) lên tiếng, y đứng từ đó đã khá lâu. Thân phận một ám vệ bí mật, tòa Phụng Hương Lầu chỉ là một nơi tình báo trọng yếu của Cảnh Thiên (Sư Tử)

Cảnh Thiên (Sư Tử) ngẩng đầu lên, tấu chương đặt xuống - Ngươi thấy sao? Ta và Đức Phi liên kết lần này là đường đường chính chính, có thể thống nhất thiên hạ, độc tôn võ lâm, không phải tốt sao?

Ly Minh (Bảo Bình) cúi người, những dự tính này không phải y không biết, chỉ là không ngờ cả hai người họ dã tâm đều lớn như vậy, Cảnh Thiên (Sư Tử) là một kẻ thông minh, cả đời hắn chỉ quan tâm đến quốc gia đại sự, còn nữ nhân Đức Phi kia âm hiểm không hết, địa vị chính là cái mà bà ta mong muốn - Thuộc hạ thấy việc này thực sự là? - y ngại ngùng - Chỉ sợ trong đây còn có ẩn tình

Cảnh Thiên (Sư Tử) cười lớn - Ly Minh, ngươi quá cả nghĩ rồi, ngươi lo sợ bà ta sẽ lật đổ ta đưa Cảnh Hòa lên thay đúng không? - y chần chừ rồi nói - Cảnh Hòa, hắn làm hoàng đệ tốt thì được nhưng làm người đứng đầu một nước thì hoàn toàn không thể vì hắn đâu thể dẫm lên xác ta mà bước lên ngôi chí tôn cửu đỉnh này.

- Hoàng thượng anh minh, nô tài hiểu biết nông cạn - Ly Minh (Bảo Bình) cúi người - Nhưng hoàng thượng nên suy xét kĩ, dù có là mẫu tử tình thâm thì ngai vàng vẫn có một sức hút khó cưỡng lại.... Biết bao nhiêu vụ thảm sát liên quan đến ngai vàng trong gia tộc từ đời trước....Nô tài tin chắc hoàng thượng rõ hơn ai ....

Y nhìn chằm chằm vào người phía dưới, lộ nụ cười nhạt và lạnh - Nếu đã thế thì phải tùy vào số mệnh thôi.

Ly Minh (Bảo Bình) vẫn cúi mình, giọng nói mang thanh âm rắn rỏi - Việc bây giờ quan trọng tất yếu là phá bỏ lời nguyền

Nụ cười trên môi tắt ngấm, miệng Cảnh Thiên (Sư Tử) rít lên mấy tiếng - Thục Phi, ta sẽ không bao giờ quên người đàn bà âm hiểm này - trong tâm trí y hiện lên hình ảnh nữ nhân trong y phục đỏ, nụ cười cướp hồn đoạt phách, dáng vẻ khúc liễu mềm mại, nữ nhân ấy chính là người được hoàng thượng cưng chiều nhất và cũng chính bà ta là người hạ bệ Mẫu thân y là Triệu hoàng hậu cùng Đức phi.

[12 chòm sao - Cổ đại] Nước mắt nhân gianNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ