Chương 4

5K 33 1
                                    

An đã viết một đoạn vô nghĩa gì đó vào wordpad trên máy tính, tất nhiên là cái máy tính ngoài hàng net, và quên phứt nó đi. Chỉ một nút restart, tất cả bị xóa sạch, rơi vào một nơi mà hư vô còn là quá nhiều. Nhưng đột nhiên, khi đang đi trên đường về nhà, nó suy nghĩ. Nó đã viết gì nhỉ. Một câu cảm thán, một chút kí ức, hay một lời bộc bạch nào đó. Người xưa viết ra giấy rồi vò đi, đốt đi, chí ít cũng còn lại trên thế giới một chút tro tàn. Còn một phím restart, hay một phím delete, một cái close, đưa mọi thứ trở lại vị trí ban đầu, một cách sạch bách.

Nó đã viết ra một cái gì đó, một thứ diễn tả những điều nó đang nghĩ, đang mường tượng, đang suy tư. Một thứ mông lung, giả định, vô lý, vô cùng. Một thứ mà thôi tốt nhất là đừng nhớ lại, tốt nhất là hãy tiêu diệt sự tồn tại của nó đi. An cũng sẽ quên hai đêm trong căn phòng nhỏ hẹp, một bữa ăn sáng nóng hổi trong một buổi sáng mùa đông nhiều nắng. Nó bị ốm nặng trong suốt một tuần, vì lý do gì chẳng rõ. Chỉ biết vì thế mà dượng nó nói, cấm đi khỏi nhà sau mười một giờ đêm. Đi đâu thì đi, ở đâu thì ở. Mười một giờ đêm trở đi, phải ở nhà. Lệnh cấm ấy xuất phát từ một ý tốt rõ rệt hiếm thấy của ông, đêm mùa đông, một người như nó tốt nhất là không nên ở ngoài đường. Hoặc nó sẽ ốm lăn, sẽ dù sao cũng khiến vợ ông lo lắng, khiến ông mất thêm tiền của. Mà thế thì nó nên ở nhà. Nó có thể biến đi từ năm giờ sáng đến mười một giờ đêm, không ai băn khoăn. Nhưng đừng để ông phải đi tìm nó sau mười một giờ đêm. Ông sẽ đánh nó, dù có bất cứ lý do gì biện hộ. Hãy nhớ. Và hãy thực hiện.

Dượng nó đóng sầm cửa. Để nó ở lại phòng, úp mặt xuống gối, cười khẩy với lòng mình. Anh ta không bao giờ đến hàng net trước mười một giờ, vì anh làm kĩ thuật trong một khu công nghiệp, xe công ty đưa đi đón về. Về đến nhà, đã khá muộn, anh nấu ăn, sinh hoạt cá nhân, chỉ thư thả thời gian vào cuối tuần, và anh sẽ chỉ ra hàng net vào giờ ấy mà thôi.

Có gì bất hợp lý đâu. Tính ra nó vẫn có đến mười bảy, mười tám tiếng ở ngoài đường trong ngày. Dượng nó chỉ cần nó có sáu, bảy tiếng một đêm ngủ ở nhà. Hai mươi tuổi rồi, đã trưởng thành rồi, đừng nổi loạn. Hãy hiểu rằng nó chưa từng làm một điều gì để trả cho họ mười bảy năm nuôi nấng nó. Dù ông ta có đánh nó tàn ác đến thế nào, nó chưa từng phải vào bệnh viện vì những trận đòn của ông. Nhưng nó đã tự sống theo ý thích của nó. Và tất cả những lần ốm đau của nó đều từ thuốc lá, từ chơi game quá nhiều, và, ở ngoài đường quá nhiều.

Mà thôi, dài dòng làm gì. Chỉ là một người mà hai chữ tình cờ đã đưa đến cho cuộc đời nó. Và giờ hai chữ tất yếu sẽ đưa anh ta đi. Thế là đủ.

Dù sao, nó cũng đâu phải gay. Một ngày nào đó nó sẽ định nghĩa rõ ràng tình cảm của nó dành cho anh ta, khi nó đã tỉnh táo hơn khỏi những bực bội với sự cấm cản của dượng nó. Nó sẽ chỉ ra cặn kẽ thứ cảm xúc lẫn lộn, kì lạ đó là gì. Thứ đã khiến nó rơi nước mắt, khiến nó nở nụ cười, và đi lang thang trong đêm, và cười khẩy, và sẽ quên anh ta đi, hoàn toàn triệt để. Như một nút Delete, cho 4 chap truyện kể rườm rà tẻ nhạt này.

5.

An không ghét bất cứ dịp nào trong năm hơn dịp Tết. Ấy thế mà Tết cũng đã lại đến. Nó chẳng muốn nói gì hơn về tâm trạng của nó mỗi khi những ngày ấy đến, mà chắc ai cũng hiểu. Ừ vẫn biết vui như Tết. Nhưng Tết là bi kịch với những kẻ không gia đình.

Đêm. Mưa (Lầm Lỡ)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ