Chap 4: Muốn có không khí của một gia đình

3K 191 17
                                    


Vương Nguyên đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tay cầm chai rượu vang đỏ rót ra ly, bên cạnh là ba tên đang cụng ly chén chú chén anh. Tất cả mọi hoạt động ngừng lại lúc Vương Tuấn Khải phá cửa, mười mắt nhìn nhau thẳng đến khi ba tên kia quỳ rạp xuống đất:

- Xin lỗi đã mạo phạm em của ngài!

Thực ra người bọn chúng định bắt tống tiền là người khác, Vương Nguyên chỉ là bị bắt nhầm. Lúc Vương Tuấn Khải gọi điện, Vương Nguyên đang bị bắt trói ngồi trên sofa, bọn bắt cóc nghe giọng anh trong điện thoại liền bị dọa tới xanh mặt, lập tức thả cậu ra. Xem ra lời thằng nhóc này nói là đúng, bọn chúng thực sự đã đụng đến người nhà của Vương tổng. Cơ mà cậu nhóc này hứa sẽ tha cho chúng nếu chúng làm theo chỉ thị của cậu, chiêu hét lên trong điện thoại vừa rồi là do Vương Nguyên cố tình để khiến Vương Tuấn Khải lo lắng. Cả tình hình hiện tại nữa, thứ chất lỏng màu đỏ vung vãi trên nền nhà kia hoàn toàn là rượu vang đỏ. Cả giọng nói lúc anh phá cửa đều là của Vương Nguyên, thực sự là cậu đã đọc rất nhiều ngôn tình cẩu huyết thì mới thuộc làu cảnh nam chính cứu nữ chính này đi. Vương Tuấn Khải thừa nhận vừa rồi đã lo lắng muốn chết, nhưng khi thấy cảnh này máu lại dồn lên não, Vương Nguyên quả thực là muốn đùa anh tới khi nào vậy?

Vương Nguyên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên bước đến cạnh anh, trong tay vẫn cầm ly rượu đỏ lắc qua lắc lại, trong lòng đã muốn cười nhạo một trận:

- Rất vui phải không?

Vương Tuấn Khải kìm nén tức giận, em cái quái gì chứ, anh thở dài một hơi, nắm lấy tay cậu:

- Chúng ta mau chóng trở về...

Vương Nguyên bị anh kéo đi, trong lòng chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận "cơn bão" sắp ập tới. Giọng điệu trong lời nói của Vương Tuấn Khải gần như chẳng có gì là tức giận cả, nhưng đây chẳng phải là "bình yên trước cơn bão" hay sao?
Đám người đang quỳ rạp dưới đất kia đồng loạt thở phào, xem ra cái mạng này còn giữ được...

Vương Tuấn Khải mở cửa ghế phụ cho cậu, đợi Vương Nguyên yên vị rồi mới mở cửa đối diện ngồi vào ghế lái. Cả quãng đường về biệt thự, Vương Tuấn Khải không hề nói với cậu câu nào, mà cái kẻ chẳng hề cảm thấy tội lỗi kia vẫn nhởn nhơ cười thầm. Về đến biệt thự, anh nắm tay cậu dẫn vào thư phòng, Vương Nguyên trong lòng không ngớt lời xỉ vả Vương Tuấn Khải. Mới đó mà đã muốn trong thư phòng sao, đúng là tên cặn bã biến thái!

Dẫn cậu vào trong thư phòng, anh liền đóng cửa lại, Vương Nguyên trong đầu đang tưởng tượng "phòng này cách âm rất tốt", muốn làm gì cũng không có ai nghe thấy. Hay lắm! Có thể nào lấy sách đập vào đầu anh ta không vậy? Vương Nguyên nhìn quanh, sách ở đây có quyển dày tới nỗi có thể đập chết người a. Đang đưa mắt tìm kiếm "hung khí", bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên:

- Em mất tích như vậy... có biết anh lo lắng lắm không?...

Vương Nguyên... cậu có thể nào tự đập sách vào đầu mình để nhận ra bản thân thực quá ảo tưởng không vậy?

Vương Nguyên chẳng mấy quan tâm bộ dạng của Vương Tuấn Khải có bao nhiêu nhu tình, liền một lần hất gáo nước lạnh:

[Full](ĐM)[Hắc bang]Ôn Nhu Đại Tổng Tài(PartI)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ