- Ngươi đã là một đầy tớ trung thành, Severus, nhưng chỉ có một người có thể có được cuộc sống bất tử.- Âm thanh như tiếng phán xét của thần chết vang lên. Snape biết, đây chính là án tử của mình.
- Chúa tể?- Anh hỏi.
Nhưng người kia không đáp lời, thay vào đó là một cái vung đũa phép đầy lạnh lùng. Snape cảm thấy thân thể của bản thân đau nhói, kế đó, là những cái răng nanh sắc nhọn mang theo nọc độc của con rắn khổng lồ.
Dòng máu ấm nóng theo động mạch rời đi cơ thể. Anh thấy cơ thể mình lạnh dần. Hắn đã rời đi, theo sau đó là thằng nhóc Potter cùng đám bạn của nó. Nó đem tay đặt lên động mạch cổ đang không ngừng chảy máu của anh. Cách cầm máu ngu ngốc. Nếu hiện tại không phải hành động hạn chế, anh thực sự muốn chửi rủa cái kiến thức học pháp thuật suốt 7 năm của thằng nhóc này.
- Lấy nó đi. Xin cậu.- Anh run rẩy đưa tay chỉ giọt nước mắt vì đau đớn mà trào ra, trong lòng niệm chú rút kí ức liên tục.
Sau khi đảm bảo thằng nhóc Potter sẽ mang giọt nước mắt kia tới chậu tưởng kí, anh thở phào một cái. Lúc này, anh mới nhìn vào đôi mắt kia, khoảng cách thật gần. Lily, 7 năm, tôi đã dùng 7 năm bảo vệ đứa con của cậu, đừng giận nữa, được không? Nhìn vào đôi mắt kia, Snape lại nhớ đến cô gái đã từng vì những lời lẽ độc địa mà tuyệt giao với mình.
- Cậu... có đôi mắt của mẹ cậu.
Nói xong, anh nghiêng đầu đi, không muốn nhìn đến nữa, im lặng chờ đợi cái chết. Cái chết... đối với anh giống như sự giải thoát vậy. Giải thoát khỏi cuộc sống. Giải thoát khỏi tình yêu vô vọng với đóa hoa bách hợp tỏa sáng trong đêm. Cũng là giải thoát khỏi cơn đau đã giằng xé anh từng ngày từng giờ trong suốt 7 năm qua. Thực đáng chờ mong.
Nhưng chợt, anh lại nghe thấy tiếng bước chân. Còn ai lại tới nơi này vào thời điểm này nữa?
Bước chân ngày càng gấp gáp, càng nhanh lại gần. Cuối cùng, Severus cũng nhìn thấy chủ nhân của tiếng bước chân ấy.
Đồng phục Hogwarts rách rưới, huy hiệu Slytherin vị vỡ một miếng nhỏ, mái tóc bù xù, trên mặt vô số vết thương và đôi tay còn đang chảy máu. Anh biết nhóc con này. Là Edward Alan, Huynh trưởng năm 7. Nhưng.. vì sao nó lại xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy anh, Edward như thể nhìn thấy quỷ. Cũng phải thôi, với những việc anh đã làm, thằng nhóc này không có vẻ mặt ấy mới lạ đó. Nó sẽ làm gì? Cười vào mặt anh? Chạy tới hỏi một câu sau đó bỏ mặc anh lại đây? Hay trực tiếp kết liễu. Nào. Lựa chọn đi nhóc.
Nhưng ngoài tất cả dự đoán của anh, mặt thằng nhóc nhanh chóng vặn vẹo, nước mắt cũng ồ ạt chảy ra. Edward lao tới chỗ anh, cổ họng phát ra những âm thanh như con dã thú bị thương.
- A.... a.... Giáo sư.... Giáo sư. Đừng... đừng như vậy.. Nhìn em đi. Thầy sẽ ổn thôi...
Snape thực sự ngạc nhiên. Vì cái gì? Vì cái gì lại có biểu tình xấu xí như vậy? Vì sao lại nói những lời ấy. Thằng nhóc này rốt cuộc....
Chợt, một chất lỏng mát lạnh được đổ vào vị trí vết thương khiến Snape dứt khỏi dòng suy nghĩ. Nhiều năm làm độc dược sư khiến anh chẳng cần nhìn cũng biết thứ này là độc trị thương và thanh lọc độc cao cấp. Vì sao thằng nhóc lại có thứ này? Vì sao lại mang theo? Vì sao lại cho anh? Trong lòng Snape lúc này chợt có thực nhiều thắc mắc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HP đồng nhân] Always
FanfictionThể loại: Song trọng sinh, đam mỹ, HP đồng nhân. Giới thiệu: Trước kia, em không thể với tới Người. hiện tại không mong gì xa xôi, chỉ muốn đứng ở phía sau, giúp Người bình an khoái hoạt một đời. Vậy thôi, cũng đã đủ khiến em mãn nguyện. Nên giáo s...