Thời gian trôi qua rất nhanh khi mà tụi nhỏ có thứ để nói về. Khi chúng nhận ra thì tàu đã dừng lại từ khi nào. Họ không chen lấn xô đẩy mà kiên nhẫn chờ đoàn người xuống gần hết mới từ từ xuống. Harry vui vẻ không yên khi được chính thức mặc lên người đồng phục của Hogwarts. Nó cảm thấy bản thân ngày càng gần với thế giới mới mẻ này. Cuối cùng, vẫn là Draco phải giữ nó lại để nó không lạc đàn mà chạy sang chỗ học sinh năm hai.
Ở chỗ tập trung là một người với bộ râu ria vĩ đại và một thân hình cũng vĩ đại không kém, lão Hagrid
- Năm nhất đã đủ hết chưa? Không thiếu ai chứ? Được rồi, đi theo ta.
Bọn nhóc đi theo ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ cái đèn trên tay lão Hagrid, đi tới một con đường đầy sỏi đá. Càng đi, chúng càng cảm nhận được cái lạnh đang dần gia tăng. Đứa thì sợ hãi, đứa thì háo hức, chỉ có Edward là cảm thấy hoài niệm.
Draco, Harry, Hermione và Edward đều ăn ý ngồi lên một thuyền. Ở mỗi thuyền đều có một chiếc đèn nho nhỏ giống như cái mà lão Hagrid đang cầm trên tay. Nhờ chúng, bọn họ có thể nhìn rõ xung quanh hơn một chút.
- Harry, cẩn thận. Nếu cậu ngã khỏi thuyền thì sẽ là rắc rối lớn đấy.- Draco kéo cái cổ đang ngó ra của Harry lại.
- Được rồi mà, mình sẽ không ngã đâu. Hơn nữa, Edward đang ở đây mà.- Harry cười cười, nó không ngại thể hiện ra sự tin tưởng của mình dành cho Edward.
- Cẩn thận. Không phải lúc nào tớ cũng ở đó để cứu cậu.- Edward nở một nụ cười nhẹ.
Harry cười cười, sau đó không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi im. Rất nhanh, bọn họ đã được đưa tới trước Đại sảnh đường.
Giáo sư McGonagall xuất hiện trước tiên, giới thiệu cho bọn họ về các nhà và về Hogwarts. Nhưng lúc này, hai tay Edward đã run lên tới mức cậu không thể kiểm soát được, tim đập mạnh và hai tai thì hoàn toàn không nghe thấy gì nữa. Chẳng lẽ... đêm nay lại là đêm hiến máu? Không đúng? Phải là đêm trăng tròn mới phải.
Không. Cũng không hẳn. Theo những gì ghi trong sách cổ, những ngày hiến máu thường không ổn định, chỉ là phần lớn tập trung vào những đêm trăng tròn mà thôi. Đêm nay mới là trăng non, nhưng nếu liên kết bùa chú chưa ổn định, những chuyện như thế này vẫn có thể xảy ra. Trước tiên là cơn đau cào xé từng tấc da thịt và linh hồn, kế đó mới là xuất huyết. Liệu... cậu có thể chịu đựng qua lễ khai giảng hay không?
Edward đứng thẳng người trở lại, mặc kệ cho tầm nhìn đã mờ và hai tai ong ong, cậu giữ cho khuôn mặt mình bình ổn. Ngay khi giáo sư McGonagall quay vào, Edward đưa tay vào túi không đáy lấy ra một bình thuốc, lập tức uống cạn. Vị thuốc đắng chát trôi dọc xuống dạ dày khiến cho Edward buồn nôn nhưng nó lại phần nào lôi được các giác quan sắp tê liệt trở về.
- Edward? Thuốc gì vậy? Cậu không khỏe sao?- Harry lo lắng hỏi.
- Một chút. Nhưng không sao. Chỉ cần ngủ một giấc là được.- Edward xoa xoa đầu nó.
- Nếu cậu không khỏe thì phải nói ngay nhé. Có lẽ các giáo sư sẽ có cách nào đó.- Hermione lo lắng nói.
- Được.- Edward khẽ cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HP đồng nhân] Always
Fiksi PenggemarThể loại: Song trọng sinh, đam mỹ, HP đồng nhân. Giới thiệu: Trước kia, em không thể với tới Người. hiện tại không mong gì xa xôi, chỉ muốn đứng ở phía sau, giúp Người bình an khoái hoạt một đời. Vậy thôi, cũng đã đủ khiến em mãn nguyện. Nên giáo s...