#5. Chuyên gia tư vấn.

5.9K 359 17
                                    

Chủ Nhật cuối tuần, Vương Nguyên được Tiểu Kha mời đến ăn cơm, lúc đầu cầu một mực từ chối, nhưng không thể cưỡng lại bộ dạng đáng yêu nài nỉ của Tiểu Kha, cậu đồng ý. Nguyên Nguyên rủ Chí Hoành theo, nhưng cậu ta lại bận đi chơi với Thiên Tỷ, bạn thời thơ ấu rồi. “Cái đồ Hoành ngốc. Bỏ lỡ cơ hội hiếm có như thế này, sau này đừng có mà hối hận”, Nguyên Nguyên ấm ức rủa thầm.

Lúc mới nghe Tiểu Kha rủ đến nhà chơi, cậu như bị sét đánh ngang tai. Đến đó, tức là sẽ gặp anh, chỉ nghĩ đến đây thôi là mặt cậu lại đỏ gắt lên, tim đập bình bịch như gần rớt ra ngoài a.

--------                                                     

Đây là lần thứ hai Vương Nguyên đến khu dinh thự của quí tử nhà họ Vương, nhưng vẫn chưa chạm mặt với ba mẹ của họ. Cậu thắc mắc nhưng lại ngại hỏi.

Bây giờ thì Vương Nguyên và Tiểu Kha đang ở trong phòng Tuấn Khải.

_ Tại sao hai người lại ở đây?_ Vương Tuấn Khải đanh mắt lại, mắt hình viên đạn liếc nhìn hai con mèo “ngây thơ” đang ngồi chễm chệ trên giường anh.

_ Bộ em vào phòng anh chơi cũng không được hả?_ Tiểu Kha chu mỏ nũng nịu. “Tất nhiên là không.”, anh vẫn là với khuôn mặt lạnh tanh đó mà phan vào mặt cô nàng một cách phũ phàng.

_ Xí!! Đáng ghét! Em không thèm chơi với anh. Em vào chơi với anh Vĩ..._ Tiểu Kha lè lưỡi liếc anh, rồi nhìn sang Triều Vĩ với nụ cười khả ái nhất.

Hôm nay chỉ có Lục Triều Vĩ, bạn của anh, đến nhà cùng anh tham khảo tài liệu. Và đó là lí do tại sao con mèo Tiểu Kha kia vào phòng quấy phá, đã vậy còn kéo thêm tiểu bánh trôi Vương Nguyên vô tội nữa, hại cậu bây giờ trở nên rụt rè hơn ai hết.

Nói thì nói vậy thôi, chứ chưa đầy 30 phút cậu ta đã lấy lại cái vẻ hồn nhiên vô tư vốn có liền hà.

Mặt trời dần chuyển sang màu cam, ánh hoàng hôn từ từ rọi vào cửa sổ. Trong phòng anh, giờ đang có hai người đang cặm cụi viết viết, hai người còn lại thì cứ loi nhoi bày hết trò này đến trò khác. Sau khi đã hoàn tất đống tài liệu, Triều Vĩ vươn vai đứng dậy:

_ Có ai muốn ăn kem không?_ anh nhìn về phía hai con người lóc nhóc kia cười hỏi, không màn đến Tuấn Khải, anh thừa biết Khải sẽ không trả lời, sang chảnh ấy mà.

_ Có a có a~~~

_ Vậy anh đi mua._ Vĩ Vĩ một tay đút túi, một tay với lấy cái áo khoác vất lên vai đi ra khỏi phòng, thật là ga-lăng a, đâu như ai kia cứ giở hoài cái bộ mặt khó ưa như vậy, ai thèm để ý chứ.

_ Em đi với em đi với!_ Tiểu Kha lon ton chạy theo Triều Vĩ, bỏ lại cậu Nguyên Nguyên còn chới với nhìn bóng dáng hai người họ khuất sau cánh cửa.

“Tiểu Kha đáng ghét! Sao cậu nỡ bỏ tớ lại đây vậy chứ? Cái đồ mê trai a~~~”, Nguyên cậu lí nhí trong miệng, tay chân thì luống cuống. Cậu liếc sang anh, xoay vòng vòng hai đầu ngón áp cái, mặt đỏ gay lên.

Trong phòng giờ còn có hai người, cậu ngồi im như ngồi thiền, không dám hó hé, anh vẫn chăm chú đọc sách, khuôn mặt “bất cần đời” không thèm để ý xung quanh.

[Kaiyuan] [Shortfic]   ANH! LÀM BẠN GÁI EM NHÉ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ