Vương Nguyên đang lo lắng. Từ ngày An Châu rời đi cũng đã hơn hai tuần, những ngày đầu, Tiểu Kha còn vương vấn khuôn mặt buồn bã, nhưng chỉ qua một tuần đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, trở về là một cô nàng hoạt bát vui tươi như trước. Nhưng không hiểu vì sao Tiểu Kha bây giờ cứ như là của hai tuần trước, lúc nào cũng đưa ra bộ mặt bí xị, bạn bè hỏi thì chỉ biết cười trừ. Đặc biệt gặp Vương Nguyên lại cố lẩn tránh, đó chính là điều khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng. Vì vậy, tan học ngày hôm nay, Vương Nguyên cậu quyết sẽ gặp cho bằng được cô nàng để hỏi nguyên nhân.
Tan học..
_ Tiểu Kha! Tiểu Kha! Đợi tớ!!_ Nguyên Nguyên tức tốc chạy theo cô gái đang cố sải bước dài để đi nhanh hơn, tay không ngừng chới với.
Cuối cùng cũng kéo được tay Tiểu Kha lại rồi, mới đầu cô nàng còn vùng vằn, nhưng cậu quá kiên quyết không chịu thả tay ra, nên cô đành đứng lại, thử xem cậu định nói gì.
_ Cậu..sao vậy? Tự dưng thấy tớ lại tránh mặt là sao?
“Không có gì cả”
_ Lại còn không có gì? Rõ ràng là như vậy mà. Mới đây còn nói chuyện bình thường, sao giờ lại lơ tớ?_ Vương Nguyên bất mãn, nhíu mày.
Tiểu Kha biểu tình cũng không được tốt, cô vẫn chưa thèm nhìn mặt Vương Nguyên. Cậu gặn hỏi, nhưng người kia không trả lời. Đã vậy thì cậu vẫn bám theo Tiểu Kha tới tận nhà, miệng vẫn không ngừng luyên thuyên, người này cứng đầu, người kia còn cứng đầu hơn, đúng là 49 gặp 50 mà.
Thật bực mình, chưa bao giờ Tiểu Kha thấy phiền phức với cậu bạn của mình, bởi chính là trước đây cả hai đều nói rất nhiều, nhưng bây giờ chỉ có mình cậu nói và bản thân cô không muốn nghe, nên cảm thấy khó chịu.
Đứng trước cổng, Tiểu Kha dừng chân, Vương Nguyên cũng dừng lại, mong là bây giờ cô sẽ mở miệng. Bỗng Tiểu Kha quay phắt người lại nhìn Vương Nguyên, mắt đã ngấn nước. Này, đứng nói là cậu làm cô ấy khóc đấy nhé. Vương Nguyên cậu giận mình, luýnh quýnh xin lỗi, Tiểu Kha chưa để cậu động vào người đã hét lớn vào mặt cậu:
_ Cậu đừng có lẻo đẻo theo tớ như vậy chứ! Bây giờ anh ấy giận tớ rồi!!_ Câu nói làm Vương Nguyên cứng đờ người, tay nhất nhất thời không cử động được, khuôn mặt cũng ngơ ra.
Lỗ tai cậu có bị lùng bùng không, chắc là nghe lầm nhỉ. Anh ấy là người nào?
_ Cậu....cậu...nói ai vậy?_ Vương Nguyên cười hắt ra, đôi mày nhướng lên, nhưng con mắt có chút dao động.
“.....”
Vương Nguyên chợt lóe ra nhân ảnh một người, đôi mắt hơi nheo lại, nghiêng đầu nhìn Tiểu Kha mà lắp bắp hỏi, “Có phải...có phải là....”
_ Phải đó! Là anh ấy. Là Lục Triều Vĩ!!
Vương Nguyên chết lặng, câu nói như sét đánh ngang tai. Cậu vừa nghe được gì vậy kìa.
Lục Triều Vĩ. Là Lục Triều Vĩ.
![](https://img.wattpad.com/cover/17920439-288-k951919.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kaiyuan] [Shortfic] ANH! LÀM BẠN GÁI EM NHÉ?
Fiksi PenggemarAuthor: Gà Mây Pairing: Khải – Nguyên Rating: All Category: Pink, Fun, Romance, HE Note: Đây là shortfic đầu tay của mình, có gì sai sót mong các bạn chiếu cố a~~~ :* Summary: “TÔI!! Vương Nguyên! Nhất định tôi sẽ tìm được bạn gái!” ~~~~~~~~~~~~...