(7)
Đây là một vấn đề phi thường tế nhị.
Ứng Diêu lúc ấy liền một bộ dạng ngây ngẩn cả người.
Đào Lâm lại ra vẻ bình tĩnh hỏi lại một lần: "Học trưởng... Cái kia... hôm nay bên trong anh mặc là màu gì vậy?? Này có liên quan đến bài tập của em."
Nghe Đào Lâm giải thích, Ứng Diêu hoàn hồn trở lại, nghĩ đến khả năng lúc Đào Lâm vẽ tranh cần đem đường viền quần trong của anh hiện ra
Tiểu học đệ này đúng là cẩn thận nghiêm túc, màu sắc tùy tiện cho một màu là được rồi, như thế nào lại theo đuổi tính chân thật a.
Nhìn đến Đào Lâm còn đang chờ mình trả lời, Ứng Diêu thành thật đáp: "Màu đen."
"Nga, vậy thì không cần thay đổi."
Đào Lâm lại có điểm ngượng ngùng nói: "Học trưởng, có phiền nếu đem quần áo cởi ra không?"
"Cái gì?!" Ứng Diêu mới vừa ngồi xuống sopha, lại đứng lên.
Đào Lâm yếu yếu lại bổ sung một câu: "Không cần cởi sạch, có thể lưu lại nội y."
Ứng Diêu nháy mắt bừng tỉnh lý do lúc nãy Đào Lâm nói sợ anh bị lạnh.
"Chỉ mặc nội y là có thể phù hợp với chủ đề soái ca?"
Có câu mặc quần áo sẽ trở nên gầy yếu, thoát y sẽ có thịt, chẳng lẽ là Đào Lâm muốn họa cơ bắp?
Đào Lâm nghiêm túc giải thích cho Ứng Diêu: "Soái ca cùng nội ý là hỗ trợ lẫn nhau, chúng làm tăng lên độ gợi cảm cho nhau. Anh biết là em học chuyên ngành quảng cáo, giáo viên giao bài tập tất nhiên không tránh khỏi tính truyền đạt của quảng cáo, lần này chỉ cho một cái chủ đề là soái ca, phạm vi này thật sự quá lớn, đây có nghĩa là muốn cho tụi em tự do phát huy, xem tác phẩm của ai có sự sáng tạo. Em họa một soái ca chỉ mặc nội y, kỳ thật là bám sát vào chủ đề nhất, lại thể hiện thông điệp quảng cáo truyền đạt ra bên ngoài rất rõ ràng, một công đôi việc!"
Lời này nói rất có đạo lý, Ứng Diêu cũng cảm thấy Đào Lâm rất sáng tạo, rất táo bạo.
"Giáo viên của các cậu là nam hay nữ?" Ứng Diêu hỏi.
"Nam, năm nay bốn mươi tuổi."
Ứng Diêu gật gật đầu, nói thầm: "Vậy đi, vậy đi."
"Học trưởng, anh không cần cảm thấy ngượng ngùng, em còn từng họa một bạn học trần truồng nữa kìa."
Sợ Đào Lâm tiếp tục lại nghĩ ra cái "Đây là nghệ thuật" linh tinh khuyên bảo, Ứng Diêu thật sự là có điểm ngăn cản không được, anh lại lo lắng hỏi: "Kia đại khái là họa trong bao lâu, tôi sợ tôi trụ không được."
Model không phải là không nhúc nhích làm cho người ta họa sao? Ứng Diêu không có khả năng chịu ngồi yên a
"Nửa giờ đi."
Đào Lâm rời khỏi giường, kéo theo ghế dựa đến bản máy tính cách đó không xa, lưng ghế nghiêng về phía máy tính
Đào Lâm ngồi xuống ghế, hai chân chuyển hướng, một chân để lên chân anh, một chân khác duỗi về phía trước, hai tay đặt trên tay vịnh của ghế, cấp Ứng Diêu động tác làm mẫu
![](https://img.wattpad.com/cover/144307215-288-k2434.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Văn tự mơ màng luyến ái
Genç KurguTựa gốc: Văn tự đích hà tưởng luyến ái Tạm dịch: Văn tự mơ màng luyến ái Tác giả: Hoặc Trạc Trạc Biên tập: Chuồn Chuồn (Pyn) Nguồn: https://hugioi.wordpress.com/ Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, vườn trường, chủ công, phúc hắc ôn nhu công x nhuyễn manh c...