Chương thứ 5: Cái gọi là chân tướng

580 15 0
                                    

Tập đoàn Lâm thị

Tia nắng ban mai mang ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua những bông hoa trên khung cửa sổ thủy tinh, tà tà mà chiếm rộng một khoảng ánh sáng trong văn phòng tổng giám đốc. Trên bức tường trắng là những họa tiết hoa văn được vẽ loạn nhưng trông vô cùng đẹp mắt, họa tiết hoa hồng với hai màu vàng óng ánh cùng hồng hồng hòa với nhau tạo thành sắc điệu hòa hợp mà đan xen cùng một chỗ, cao quý mà lại huyết lệ, tăng thêm sự mỹ lệ cho căn phòng.

Lâm Tích Lạc thoải mái dựa vào chiếc ghế làm bằng da rộng lớn, tập trung tinh thần lật xem tập văn kiện trong tay.

Bất tri bất giác, trong mắt hắn chợt hiện lên thân ảnh của Tô Chính Lượng.

Nhiều năm không thấy, trong trí nhớ của hắn, người kia khi ấy là một thanh niên thanh tú, xinh đẹp. Hiện tại đã trải qua sáu năm, càng toát ra vẻ mê người tuấn tú. Khí chất tao nhã kia tự trên người cậu phát ra tựa như tinh linh giữa khỏi lửa nhân gian, cùng với những kẻ coi trọng vật chất trong xã hội hoàn toàn bất đồng.

Giữa hoảng hốt, tựa hồ nhìn thấy dáng người tao nhã tuấn dật ấy mang theo nét cười ngây thơ thuần khiết như trẻ con.

Năm đó, hắn bất đắc dĩ phải chia tay với Tô Chính Lượng. Khi đó, gia tộc của hắn lâm vào thời kì vô cùng khó khăn nhất. Cha hắn vốn rất khỏe mạnh nhưng cũng vì gánh nặng bất kham này mà tình trạng sức khỏe báo động đỏ. Đồng thời, người mẹ kế Trịnh Nhã Tuệ nhân cơ hội này đem Lâm thị thôn tính, muốn cho Lâm gia vĩnh viễn tuyệt hậu nên tìm trăm phương ngàn kế xem hắn như cái gai trong mắt mà gạt bỏ.

Vì để tránh né tai họa của đối phương, bảo trụ mạch máu cùng gia nghiệp của Lâm thị mà Lâm Tích Lạc nghe theo lời phụ thân an bài, buông bỏ tình yêu tha thiết đối với sự nghiệp âm nhạc, một thân một mình đi xa trùng dương, đi đến phía bên kia đại dương – Anh quốc. Cùng lúc đó, hắn một mặt học tập nghiên cứu vấn đề tài chính kinh tế, mặt khác, cha cùng bạn bè hợp tác làm ăn vẫn còn liên hệ chặt chẽ, dùng tất cả những thủ đoạn có thể rốt cuộc cũng khôi phục lại Lâm thị như phượng hoàng niết bàn trọng sinh(*). Vì không muốn người khác bị liên lụy cho nên hắn cố nén đau lòng cùng không cam, quả quyết chia tay với Tô Chính Lượng. Nguyên bản hắn định chờ đến khi mọi việc ổn định sẽ liên lạc lại với cậu, nhưng khi nghe phái người về nước thăm dò thì mới biết được Tô Chính Lượng sau khi hắn rời đi không lâu đã có người yêu mới.

Chẳng lẽ, tình yêu giữa nam nhân với nam nhân là vô pháp trường trường cửu cửu sao?

Ở nước ngoài tha hương những sáu năm ròng, những lúc đêm dài vắng lặng, Lâm Tích Lạc thường xuyên nhớ tới thân ảnh làm cho hắn hồn xiêu phách lạc. Vì để quên Tô Chính Lượng, hắn chỉ còn cách không ngừng đổi người yêu hoặc bạn tình, dùng rượu hay thuốc lá để gây tê chính bản thân mình.

Nguyên tưởng rằng trải qua nhiều năm, đối với người nọ đã không còn gì lưu luyến, thế nhưng liên tiếp hai lần vô tình gặp mặt, hắn mới phát hiện ra chuyện vô cùng đáng sợ, đó chính là hắn luôn luôn không thể giữ được bình tĩnh mỗi khi nhìn thấy Tô Chính Lượng. Miễn là gặp được cậu sẽ tìm cách kích động, trêu đùa cậu, thích nhìn bộ dáng giận dữ cùng xấu hổ của cậu.

[ĐAM MỸ] - TRA CÔNG CÁCH XA TÔI RA MỘT CHÚT  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ