- Ôi trời! Ôi trời! Ai giết tôi đi!
- Bồ có thể bớt bớt cái mồm không hả? Na!
Jeno nghe tên Hội trưởng thân yêu của mình kia nằm trên ghế nhà mình lăn qua lăn lại la lối ầm ĩ mà bực mình. Với lấy cái gối kê lưng ở gần kề bên cạnh, Jeno Lee đập một phát lên đầu tên bạn thân mình. Na Jaemin tất nhiên là vì đau mà lại một lần nữa hét toáng.
- Bồ làm cái quái gì thế hả?!
- Đập cho bồ tỉnh. Tôi không ngờ bồ chỉ vì xấu hổ mà bỏ đi, để lại Renjun một mình như vậy. Dám cá Huang Renjun đang chơ vơ về một mình, sau lại ăn một mình và cuối cùng là đi ngủ một mình.
Ôi cô đơn lắm đấy.Na Jaemin nghe tên kia dọa liền hốt hoảng, ba chân bốn cẳng gấp rút đẩy cửa nhà Jeno ra mà lao về nhà.
- Hờ không nói thế thì kiểu nào bồ cũng phá nhà tôi đêm nay. Mà nghĩ cũng lạ... Renjun đã nói cái gì khiến họ Na bình thường không biết xấu hổ đó ngại đến mức chạy đến nhà mình trốn thế nhờ.
Jeno suy nghĩ vẩn vơ, liếc nhìn ra cửa sổ, vừa vặn thấy bóng họ Na chạy vụt qua.
Jaemin chạy vù vù trên đường, nhanh hơn cả cơn gió đang thổi xuyên qua kẽ tóc. Bản thân thật quả là ngu ngốc, tại sao chỉ vì chút chuyện bé tẹo ấy mà đi trốn chứ. Để cậu một mình về nhà, Renjun thấy vậy thôi nhưng thật ra vụng về lắm. Jaemin tặc lưỡi, guồng chân chạy nhanh hơn nữa. A, muốn gặp cậu ấy quá.
...
- Tôi nghĩ... hình như tôi thật sự thích bồ mất rồi.
Renjun bảo, hơi thở ấm nóng phả vào tay anh. Jaemin cảm thấy cơ thể run rẩy, khi cậu lại tiếp tục thì thầm.
- Này, bồ cũng từng nói thích tôi đúng không?
- Tôi...
Jaemin thừ người, lần đầu tiên đứng trước mặt cậu mà mặt anh đỏ như gấc. Jaemin xấu hổ hóa luống cuống, anh đẩy mạnh cậu ra, sau lại vụt chạy đi mất.
...
- Giờ nghĩ lại, Renjun lúc đó... hình như em ấy thất vọng sao?
Jaemin vừa chạy vừa lẩm bẩm không thèm nhìn trước nhìn sau, chốc lát sau đã va sầm vào một người đang đi đến ở ngã rẽ đến ngôi biệt thự tầm trung của anh.
- Ai ui.
Jaemin xuýt xoa, đứng lên đưa tay xoa xoa mông mình, thứ vừa nồng thấm hôn lấy mặt nền cứng ngắt. Anh mở một mắt nhìn cậu nhóc cũng vừa vì va chạm mà ngã uỵch xuống đất, mái tóc nâu sáng, cặp kính tròn trên sống mũi, nước da trắng trẻo, ể là Huang Renjun mà?
- Ren...jun?
Anh dè dặt hỏi, cậu ngước lên nhìn anh.
- A Jaemin!
Renjun mỉm cười, đưa tay cho anh kéo bản thân đứng lên. Cậu với tay ra phía sau phủi phủi lớp bụi vì ngã xuống đường mà đã bám đầy trên quần, sau lại ngước lên nhìn anh. Chỉ thấy Na Hội trưởng đứng đực mặt nhìn cậu.
- Em... à không, bồ làm gì ở đây?
- Cứ gọi theo cách bồ muốn đi.
Renjun bảo, đôi môi cong lên vô cùng nhu hòa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cute and Idiot
FanfictionLúc đầu mình chỉ định viết thành một cái đoản trong cái series kia thôi, ai ngờ thấy nó có hơi hướng phát triển xa xa rồi nên đành viết thành short fic luôn vậy.