Dao găm - Chương 3: Ảo giác

79 4 0
                                    

Fanpage của Ngục Thánh: https://www.facebook.com/ngucthanhgetbacker

-------------------

Sau một tối ních đầy bụng thức ăn, Vô Phong lăn ra ngủ như chết khỏi cần biết trời đất trăng sao, ngay cả ác mộng cũng không thể len vào quấy quả. Sáng hôm sau, điện thoại đổ chuông báo thức năm lần bảy lượt mới bậy được mí mắt của hắn. Nhưng chăn êm nệm ấm luôn là kẻ thù của thời gian, nhất là ở xứ Biên Ngoại thành lạnh lẽo. Được chúng ôm ấp vỗ về, Vô Phong mấy lần quờ tay định đập tan điện thoại. Lăn lê bò toài chán, tên tóc đỏ trở dậy, cổ họng chốc chốc ợ lên vị chua lè. Cảm thấy bê trễ biếng nhác đã đủ, hắn khoác áo rời phòng.

Trên đường xuống tầng một tòa nhà, Vô Phong liếc ra những ô cửa sổ bên cạnh cầu thang. Bên ngoài mưa tuyết lất phất, trời sậm sụi mây xám không một ánh nắng. Dưới khuôn viên, đám người giúp việc đang xúc tuyết để những trảng hoa không bị vùi lấp, số khác thì lau dọn các biệt thự bỏ trống. Ngoài cổng, xe ngựa chốc chốc tới lui mang theo củi, thực phẩm, gia vị, rượu... tất cả đủ dùng trong nửa tháng hoặc cả tháng, tùy thuộc vào thời tiết hay tình trạng nguồn cung. Một ngày của họ Cát Giá trong tháng 2 thường là vậy.

Biên Ngoại thành ít công trình cao tầng nên đứng từ đây, Vô Phong có thể trông ra một phần thành phố. Phía xa, tiệm hàng quán xá mở cửa trong bình lặng, không nhạc nhẽo quảng cáo ầm ĩ giống những nơi mà hắn từng đi qua. Phố sá chỉ có tuyết, vỉa hè im lìm và những hàng cây bạch dương khẽ đung đưa; người qua lại ít, họ đi một mình hoặc dắt theo dã yến. Ngoài gió từ vùng cực bắc thi thoảng tràn xuống cất lên mấy tiếng hú, cả thành phố vận động trong yên ắng và chậm rãi tựa tảng băng trôi. Nó là chốn nghỉ chân lý tưởng, là bàn tay vỗ về kẻ từng sống một cuộc đời nhiều xáo động hay kẻ đang mải miết chạy trốn như Vô Phong.

Dưới chân cầu thang, ông Quản Gia đứng sẵn như thể đã đợi tên tóc đỏ khá lâu. Ông thông báo rằng Mi Kha không có nhà, cô ả ra ngoài từ sớm rồi dặn ông tiếp đãi Vô Phong chu đáo. Hắn có thể ăn ngủ và gọi phục vụ bất kỳ giờ nào. Sau đấy ông Quản Gia dẫn hắn tới nhà ăn, mang lên bánh mì, mứt cam, súp hành và một tách súc-cù-là nóng màu nâu óng. Mọi người đã dùng bữa từ lâu, chỉ Vô Phong là chưa. Phòng ăn đã trở lại vẻ tươm tất, không còn cái thê lương khóc thương con trai của bà Tháp Tước. Nhấp ngụm súc-cù-là nóng thơm phức, Vô Phong tỉnh người, trong phút chốc có cảm giác mình là ông chủ biệt thự hưởng đời sống an nhàn sung túc.

-Mọi tài liệu mà Múy yêu cầu, tôi đã đặt trong phòng làm việc. – Ông Quản Gia nói – Múy có thể đi lại tự do trong khuôn viên, nhưng nếu cần thiết phải ra ngoài, xin hãy báo một tiếng, đích thân tôi sẽ dẫn đường cho Múy.

Đương mơ mộng, Vô Phong rơi tọt xuống đất, nhận ra mình chung quy là tội phạm. Ngay lúc này, hắn có cảm giác tai mắt của Phi Thiên quốc hiện diện khắp nơi, thậm chí hòa tan vào không khí rồi sục sạo khắp ngõ ngách thế giới. Khoảnh khắc tận hưởng đồ ăn thức uống này chỉ là một khoảng lặng trong cuộc đời trốn nã của hắn. Còn phải chạy đến bao giờ? – Hắn tự hỏi. Hai năm, mười năm, cả đời? – Các viễn cảnh u ám làm Vô Phong ngán ngẩm, hắn cần tìm cái gì đó xốc lại tinh thần. Hắn buột miệng hỏi ông Quản Gia:

Ngục Thánh (Phiêu Lưu Huyền Ảo) - Quyển 4Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ