Dao găm - Chương 10: Trời lạnh, chuyện phiếm và lẩu

105 3 0
                                    

Fanpage của Ngục Thánh: https://www.facebook.com/ngucthanhgetbacker

------------------

Đa Lạt thích Diệp quốc nhưng không ưa nổi cách làm việc ở xứ sở này. Ông nhận ra người Diệp quốc tỏ ra hiếu khách, thân thiện, nhanh nhẹn, phục vụ chu đáo để che đi tác phong lề mề cứng nhắc. Ở dinh thự Ẩn Lý Thị, đón tiếp Đa Lạt lúc nào cũng là và phải là trưởng tộc. Không một nhóm người hay cá nhân nào khác đại diện dòng họ bàn chuyện với Đa Lạt – ông trưởng tộc nói đó là việc của một mình ông ta. Ở Diệp quốc, địa vị và tuổi tác cao bao nhiêu, lời nói có trọng lượng bấy nhiêu.

Non một tuần ở Diệp quốc, Đa Lạt trở thành người quen trong nhà khách dinh thự Ẩn Lý Thị. Ông học giả có mặt lúc chín giờ sáng, vạ vật bên bàn trà gần ba tiếng thì trưởng tộc mới xuất hiện. Mà giờ ấy lại đúng bữa trưa, thành ra hai người trò chuyện trên bàn ăn. Người Diệp quốc có thói quen bàn công việc qua tiệc tùng, Đa Lạt ngờ rằng ông trưởng tộc Ẩn Lý Thị cố tình làm vậy. Đồ ăn ngon cộng thêm rượu say dễ làm người ta cởi mở, dễ trải lòng và dễ chấp nhận giao kèo. Đa Lạt không lạ thủ thuật này của dân phương đông.

Nhưng biết là một chuyện còn đối phó ra sao là chuyện khác. Bàn ăn thịnh soạn và cái tận tình của Ẩn Lý Thị khiến Đa Lạt khó xử. Ví dụ như lần gặp gỡ đầu tiên, Đa Lạt bức xúc đặt vấn đề:

-Như ngài biết, mười năm trước, tôi đến đây nhằm thiết lập quan hệ giữa đại thống lĩnh Khai Y và Ẩn Lý Thị. – Đa Lạt nói với trưởng tộc Ẩn Lý Thị – Xét mặt di truyền, gia đình đại thống lĩnh Khai Y là những người cuối cùng trên thế giới này chung huyết thống với Mục Du Cổ - cha đẻ Mục Á. Như vậy, có thể nói đại thống lĩnh Khai Y là thông gia của Ẩn Lý Thị. Dù xa cách, nhưng ông ấy và tôi luôn làm tròn nghĩa vụ thông gia. Mỗi năm, chúng tôi gửi thư cho Ẩn Lý Thị ba lần, điện đàm bốn lần, không quên gửi quà sinh nhật ngài và phu nhân. Chúng tôi làm tất cả những gì mà người phương bắc có thể làm nhằm biểu thị tình hữu hảo. Nhưng chúng tôi không nhận được đối đãi tương xứng. Các ngài biết Mục Á qua đời nhưng không hề thông báo cho chúng tôi! Tôi cần một lời giải thích!

Đa Lạt hiếm khi lớn giọng và bản thân ông cũng ghét to tiếng. Hiềm nỗi trò chơi thương lượng luôn cần một chút áp lực, chứ không sẽ biến thành giao lưu chuyện phiếm. Ông học giả biết mình được phép giận dữ vì đó là quyền lợi chính đáng. Đáp lại, vị trưởng tộc Ẩn Lý Thị luôn miệng nói "Xin hãy bình tĩnh, thưa ngài!" rồi mời mọc ông học giả thưởng thức bữa tiệc. Vị trưởng tộc già hơn Đa Lạt ba chục tuổi, tóc trắng ngà, cử chỉ ân cần thân thiện tới nỗi người đối diện không nỡ từ chối, giọng nói êm ru biết cách dẫn dắt câu chuyện rời xa mục đích ban đầu. Đợi khi Đa Lạt ngấm men rượu lẫn hương vị thức ăn, ông ta mới trả lời:

-Ẩn Lý Thị có cái khó riêng, tôi xin phép giải thích, mong ngài chịu lắng nghe. Như ngài biết, Mục Á không dễ gần cũng không dễ thấu hiểu. Việc sở hữu cả hai dòng máu cổ xưa khiến con bé rất mạnh mẽ và có chính kiến riêng. Khi con rể tôi (Mục Du Cổ) mất, Mục Á đang tuổi mới lớn; ở nước tôi, con gái mười bảy tuổi chưa tính là trưởng thành. Con bé suy sụp, cho rằng mình là nguyên nhân gây tội lỗi và quyết định bỏ đi. Vợ tôi, người gần gũi nó nhất cũng không thể ngăn cản. Ẩn Lý Thị đã cử người ngầm bảo bảo vệ nhưng Mục Á biết, con bé giận dữ và yêu cầu chúng tôi ngừng can thiệp cuộc sống riêng tư của nó. Chúng tôi đành chấp nhận. Cuối cùng chỉ còn vợ tôi liên lạc với Mục Á khi con bé làm việc tại Đông Môn Cao Lầu. Chuyện dài dòng... mười năm trước tôi đã kể với ngài, xin phép không nhắc lại.

Ngục Thánh (Phiêu Lưu Huyền Ảo) - Quyển 4Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ