Chương 14

3.6K 149 11
                                    

Bên tai văng vẳng tiếng người lúc xa lúc gần. Tôi nhắm chặt mi mắt, ý đồ muốn đem mình ngủ say một lần nữa, nhưng những thanh âm kia vẫn kiên trì vang vọng bên tai không ngừng, tôi có chút bất đắc dĩ, cuối cùng không cam lòng mở mắt ra. Lại sửng sốt. Trước mắt tôi là một nữ nhân thực dịu dàng, bà ấy đôn hậu nhìn tôi, khóe miệng mang theo ý cười nhu hòa. Thấy tôi đã tỉnh, nữ nhân sủng nịnh thở dài, “Con trai, con đã lớn hơn cả cái giường rồi! Mau dậy đi không muộn!”

Nói xong bà ấy hướng ra ngoài cửa hô thanh, “Lão Mục, lấy trứng gà ở trong nồi ra cho con trai ăn nhé!” Bên ngoài lập tức vang lên nam âm hùng hậu, “Đã biết! Xú tiểu tử mau ra ăn cơm đi con.”

Tôi ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, run rẩy bắt lấy tay nữ nhân muốn hỏi, há miệng vài lần, cuối cùng nghẹn ngào gọi một tiếng, “Mẹ?…”

Kí ức trong đầu hỗn loạn thành một đoàn, bọn họ nói bà ấy đã chết… Chính là bà ấy hiện tại đang hảo hảo đứng trước mặt tôi. Vì sao bà ấy lại có thể nói chuyện? Vì sao tôi không ở bệnh viện? Tôi vội vã vén áo ngủ lên nhìn vết thương, bụng bóng loáng bằng phẳng, đừng nói là vết dao, ngay cả vết sẹo lồi cũng không có.

“Nhiên Nhiên, con làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?” Có lẽ là do sắc mặt tôi quá khó coi, mẹ tôi lo lắng vươn tay sờ trán tôi thử nhiệt độ. Tôi nhìn ánh mắt bà ấy ôn nhu bao dung, chậm rãi tỉnh táo trở lại. Những kí ức thống khổ hỗn loạn gì đó dần tiêu tán, hết thảy mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.

Tôi căn bản không phải là cô nhi này nọ.

Tôi tên Mục Nhiên, năm nay mười bảy tuổi, có một gia đình thực hạnh phúc, mẹ tôi nhẹ nhàng ấm áp, ba tôi giọng lớn oai nghiêm. Còn có một người bạn cùng tôi từ nhỏ đến khi lớn lên, gọi là Dịch Thiên.

Cái gì mà chiếm đoạt, cái gì mà kê đơn chụp ảnh hay người mẹ câm, toàn bộ đều chỉ là ác mộng! Tôi ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn căn phòng mười bảy năm mình ngủ, vách tường dán đầy hình ngôi sao tôi thích, trên bàn sách vở bút kí loạn thất bát tao, thậm chí trên ghế ngồi vẫn còn tất thối chưa giặt. Hết thảy đều quen thuộc đến kì lạ, tôi xác định, đây mới là nơi tôi đã sống mười năm, mà Mục Nhiên kia, thật sự chỉ là một cơn mộng.

Nháy mắt tôi bổ nhào vào ngực mẹ tôi khóc lớn.

“Làm sao vậy làm sao vậy?” Ba trong tay vẫn cầm hai quả trứng luộc vọt chạy vào, vừa vặn nhìn thấy tôi khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Nhiên Nhiên con đừng dọa mẹ sợ, xảy ra chuyện gì?” Mẹ vội vàng kéo tôi ra, lau nước mắt, sốt ruột hỏi.

Tôi nhìn ba mẹ bị mình dọa đến hoảng sợ, trong mắt họ đều tràn đầy lo lắng, mọi cảm xúc đều bị cảm xúc của tôi tác động, giống như trên thế giới này ngoài tôi ra không còn điều gì quan trọng hơn. Tôi đột nhiên nhớ tới tuổi thơ làm cô nhi bị cô lập tự mình bươn trải, nghĩ đến cảm giác khi mất đi nữ nhân câm, nước mắt lại mãnh liệt chảy ra.

May mắn hết thảy đều là mộng.

May mắn tôi đã tỉnh dậy rồi.

Tôi hung hăng quệt nước mắt, có lỗi mà nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng giải thích, “Con mơ thấy ác mộng…”

[ĐM-reup] Mục NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ