Chương 21

1.3K 29 0
                                    

Đào Hoa Yêu Yêu cầm chén cà phê lên, phát hiện rỗng không, cô cầm chén đi vào phòng nước, đang định đổ gói cà phê pha sẵn vào chén thì một bàn tay thon dài như nghệ sĩ lặng lẽ cầm chén của cô lên.

Khoảnh khắc ngón tay tiếp xúc lẫn nhau, cả hai đều run lên.

Cô thầm nghĩ: cuối cùng anh vẫn đến đây

Trong gian phòng nhỏ hẹp, chỉ có tiếng nước chảy vào chén.

- "Em đã biết cả rồi."

Anh khẽ nói, vì bệnh chưa khỏi nên giọng vẫn khàn khàn.

- "Vâng." Cô gật đầu, yên lặng , nín thở chờ đợi.

- "Em... thật ra không cần phải làm việc này..."

Giọng nói của anh lạnh lùng trong không khí, tan vào mùi cà phê:

- "Chuyện này vốn không liên quan đến em...."

Đào Hoa Yêu Yêu tức giận cười lại, giành lấy cái chén, cắt đứt lời anh nói:

- "Cút cho xa một chút, nếu không tôi đánh anh đấy."

Cô hung tợn xông ra ngoài để lại một mình Sở Phi đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng cô đơn.

Nguyễn Mạnh Đông thong thả đi vào, anh đứng ở ngoài của đã lâu, giờ đi vào nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Phi.

Sở Phi quay đầu lại, nhìn thấy vẻ không đồng ý của Nguyễn Mạnh Đông, Nguyễn Mạnh Đông nghiêm túc nói:

- "Tội gì phải thế."

Sở Phi không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh như đầm nước tĩnh lặng đến trăm năm.

Tội gì... Tội gì...

Anh bỗng nhiên muốn cười.

Chẳng biết từ bao giờ, ngay cả người lúc nào cũng trong trí nhớ, anh càng lúc càng phân định rõ, ai là Liễu Phỉ ai là Đào Hoa Yêu Yêu.

Anh vẫn chắc chắc mọi thứ, mà xem nhẹ sự tiến tới lặng lẽ của cô. Chẳng biết tự bao giờ, anh không tự chủ được mà luôn tìm kiếm bóng dáng cô, thậm chí có khi quên mất, vốn dĩ là vì đôi khi cô có nét giống Liễu Phỉ...

Phát hiện này khiến lòng anh lạnh toát.

Sau đó, anh hàng đêm bắt đầu không thể ngủ, bởi vì mỗi lần nhắm mắt lại, anh sẽ lại thấy hình ảnh cô nghiêm trang kéo hành lý đứng trước mặt anh nói: "anh có muốn ở chung không?", cô đáng thương kéo kéo ngón út của anh, dậm chân nói: "anh không theo đuổi em thì em phải theo đuổi anh chứ biết làm sao"; Cô giơ thìa gõ gõ vui vẻ hát trong phòng bếp "Hãy nghe lời mẹ, đừng để mẹ đau lòng, hãy mau lớn lên như thế mới có thể chăm sóc, bảo vệ mẹ. Mái tóc bạc đẹp đẽ, đâm chồi trong hạnh phúc..." Những điều ấm áp này xuất hiện trong giấc mơ, còn chưa kịp lưu luyến chỉ trong chốc lát đã bị nhuốm đầy máu tươi, chỉ còn lại khuôn mặt đau đớn của Liễu Phỉ.

Cô đứng rất xa, không hề giống những giấc mộng trong dĩ vãng sẽ ôn nhu cười với anh, dịu dàng cầm tay anh. Cô đứng rất xa, đau đớn hét lên, trong mắt là sự hận thù đến chảy máu, cô chỉ hỏi anh một câu:

- "Sở Phi, sao anh làm em thất vọng?"

Ngực đau đớn đến không thở được, Sở Phi đứng thẳng người, lạnh lùng nói:

Đào Hoa Yêu Yêu - Văn Sơ TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ