20

976 98 7
                                    

Woojin đã được băng bó cẩn thận, còn tôi đã bị gãy chân. Chúng tôi đã lên tàu về trong đêm đó. Chỉ cần mình tôi về là được, mọi người có thể tiếp tục ghi hình, nhưng do anh ấy cố chấp quyết định đi cùng tôi nên việc ghi hình đành hoãn lại.


Có tiếng gõ cửa, kèm theo là một giọng nhỏ nhẹ.


"Anh vào nhé."


Woojin ngồi xuống cạnh tôi, đan tay anh vào những ngón tay tôi rồi ngã đầu lên vai tôi. Cảm thấy thật ấm áp, khoảng trống trong tim tôi suốt bao năm qua bỗng chốc đã được lắp đầy.


"Em đã làm gì ở Nhật vậy?"


"Thì học đại học nè, làm thực tập sinh sau đó thì làm việc thôi."


"Em có hẹn hò với thằng nào không đó?" Anh nhíu mà, nhìn tôi chằm chằm.


"Để xem...29?...à không 30 người hay gì ấy, em cũng không đếm nữa."


Tôi giơ ngón tay, vờ đếm. Anh tức giận, hất tay tay tôi ra.


"Được lắm, sao không đi luôn đi? Về đây làm gì?"


"Em đùa thôi, em đã luôn nhớ anh thì làm sao có tâm trí dành cho người khác." Tôi ôm lấy cánh tay anh.


Woojin cúi xuống, nhẹ đặt lên môi tôi một nụ hôn, anh mĩm cười dịu dàng.


"Anh cũng rất nhớ em."


Tôi vùi đầu vào ngực anh, bao vây là sự ấm áp và an toàn. Anh vuốt tóc tôi như đang cố dỗ tôi ngủ.


"Reum, anh nhớ em."


"Reum, anh nhớ em."


"Reum à, anh nhớ em nhiều..."


Woojin cứ thì thầm như vậy, tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ. 











Woojin đẩy xe lăn cho tôi, chính anh tự nguyện làm điều ấy. Tôi cùng anh đi thăm mọi người, tôi đã rất vui. Anh Jisung đã có vợ, lại còn có một cô công chúa nhỏ nữa. Tôi rất muốn giúp chị dâu, là chị ấy đã cho phép tôi gọi thế, làm bếp nhưng vì cái chân này nên tôi chỉ có thể ngồi một chỗ, buồn thật. Chuông cửa vang lên, cô con gái mở cửa.

[Fanficgirl][pwj] (Still Have Not Known)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ