6

1K 102 0
                                    

Dù nghĩ rằng sẽ không nhiều việc lắm nhưng không giống như những gì tôi đã nghĩ gì cả. Lần đầu phải làm nhiều việc đến thế, hầu hết là làm việc vặt. Ngày bình thường đã vậy, ngày có lịch trình thì chắc tôi kiệt sức luôn ấy. Thực tập sinh nào cũng thế nên tôi sẽ không than phiền gì đâu.


Tạm biệt Siho ở trạm xe buýt, tôi đi bộ về nhà một mình. Không biết lúc này mẹ tôi có nhà hay không nữa, bà ấy đi công tác rất nhiều mặc dù tôi đã nhiều lần khuyên bà nghỉ ngơi vài ngày đi nhưng lại thích đi làm đến thế đấy. Tôi cũng bó tay.


Nhiều chuyện để làm quá nên tôi quên mất về vết thương của Woojin. Nhưng nhớ lại thì cậu tháo băng rồi nên chắc cũng không sao nên đã yên tâm phần nào.


Có gì đó chợt lóe lên trong đầu tôi.


Tôi nhớ ra rồi.


Ngày hôm đó.


Sau khi tôi gục xuống ngủ, Woojin đã cố bế tôi vào phòng. Nhưng lúc ấy, thật sự tôi chưa say đến thế, tôi vẫn thiêm thiếp và nghe đươc giọng cậu nói gì đó.


Woojin vuốt tóc tôi, chỉnh lại tư thế nằm rồi đắp chăn cho tôi. Môi cậu mấp máy.


"Ngốc thế không biết, cậu cứ như thế này mãi thì tớ biết phải làm sao đây hả?"


"..."


"Tớ...thích cậu...nhiều lắm... Có biết không hả?"


Cậu ấy nhìn tôi, thở dài rồi lẳng lặng ra khỏi phòng.


Thì ra không phải là tôi đã nói lung tung mà là chính Woojin, là chính cậu ấy...nói...thích tôi? Không đâu, không thể. Dường như tôi đang ép buộc bản thân mình phủ nhận điều ấy.


Tôi cúi đầu chạy thật nhanh để không phải nghĩ thêm gì nữa. Vừa về đến nhà, tôi đã ngủ thiếp một giấc thật sâu, kết thúc một ngày mệt mỏi. . . . . "Này thực tập! Lấy cái kia lại đây!"


"Ê lính mới! Đi mua thức ăn!"


"Lee YeoReum! Khiêng cái này xuống lầu!"


Tôi chán nản, vịnh lấy tay cầu thang. Siho đi đến, thực tế là chạy ngang qua vì cô ấy cũng bị sai vặt như tôi.


"Cậu có sao không đấy?"


"Không sao đâu mà."


"Mặt cậu xanh ngắt rồi kìa." Bỏ qua việc đang làm, cô bước đến chỗ tôi.

[Fanficgirl][pwj] (Still Have Not Known)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ