Chuyện về Siho và Seongwoo.
Siho bắt gặp Daniel nói chuyện với YeoReum. Cô không biết rằng có chuyện gì nhưng trông Daniel lúc này có vẻ rất nghiêm túc, chính vì thế cô không bước đến nữa.
"Em ấy nói ra rồi..."
Cô giật mình, vội vàng nhìn sang bên cạnh. Đôi mắt tròn của cô vừa nãy còn mở to, giờ lại khẽ cụp xuống, có lẽ một nỗi luyến tiếc nào đó đã đè nặng lên mí mắt. Cô xoay người, lặng lẽ rời đi khỏi Seongwoo.
Anh nhìn theo cô, chân mày hơi chau lại, ánh mắt phủ lấy một màu xám, chẳng hề vui chút nào.Họ vẫn còn yêu nhau
Và họ đã chia tay, không hề có lý do nào cả. Trong ý nghĩ của Siho, cô không muốn mình trở thành gánh nặng và đem thêm rắc rối đến cho anh. Còn Seongwoo nghĩ rằng chia tay sẽ tốt hơn vì anh không muốn cô ấy biến mất như YeoReum.
Không hề có một lời nào cả. Chỉ là không gặp mặt nữa, không gọi điện nữa, không nhắn tin nữa. Tất cả đều là hai từ 'chỉ là...'
Thời gian qua, thì ai cũng sẽ quen.
Ít nhất thì họ muốn bản thân mình nghĩ như thế.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng họ không biết rằng họ nhớ nhau nhiều như thế nào.
Bữa tiệc kết thúc cũng là lúc trời đổ mưa tầm tã.
"Chết rồi! Tớ phải về công ty ngay."
Siho kêu lên, có quá nhiều việc nên cô đã quên bén mất dự án mà mình phải nộp. Cô đứng dậy, gấp gáp lấy chiếc túi và mang giày. "Xin lỗi mọi người, em đi trước nhé!"
"Cậu có xe không?" YeoReum lo lắng
Cô hốt hoảng. Đầu óc cô ngập toàn công việc, rất hay quên trước quên sau.
Seongwoo nhìn Siho, suy nghĩ một chút, anh chợt nói.
"Anh chở em đi."
Cô ấy ngẩng đầu, thoáng nghĩ thật nhanh, rồi lại từ chối.
"Không cần đâu."
Rồi cô bỏ đi mất, cánh cửa đóng sầm trước mắt anh cùng với bầu không khí im lặng đầy ngại ngùng của mọi người. Anh đứng yên một chỗ, chẳng biết làm gì nữa. YeoReum hiểu rõ cảm giác của họ lúc ấy vì chính cô đã trải qua những chuyện như vậy, cô gọi tên anh thật to và nói với anh bằng vẻ mặt tức giận.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanficgirl][pwj] (Still Have Not Known)
FanficTôi nhận thấy Woojin đang đi về phía tôi, tôi cúi mặt bước thật nhanh những bước dài. - Đứng lại! Lee YeoReum! Tôi chợt khựng lại khi cậu gọi tên tôi. Bây giờ thì cậu và tôi mặt đối mặt. Mọi người đang nhìn, cậu biết điều đó. - Chúng ta cần nói c...