ĐẾ VƯƠNG SỦNG THẦN

1.5K 31 4
                                    

Chương 13: Tranh mỹ nhân

  ( Câu này hai nghĩa nha bà con )

Vân Thiển dĩ nhiên chú ý tới sóng ngầm trong lúc đó giữa ba người nam nhân trên đài, thần sắc thu lại, cũng không dừng lại ở trên người ai.

Mỹ nhân phất tay áo, hoa mai bay tới! Ba người này thực hiển nhiên đang hưởng thụ chuyện tốt này.

Vân Thiển lẳng lặng tiếp nhận bút lông Doanh Doanh đưa lên, thấy động tác của Vân Thiển, mọi người dụi mắt cho thật sang nhìn về phía thiếu niên thần tiên trên đài, dường như mỗi cái động tác của hắn đều như muốn dự định làm cái trò nào đó (gốc: thập yêu hoa dạng).

Cầm bút trong tay, một tay chống cằm suy tư. Động tác này, khiến cho nữ tử ở đây kích động đến hai má nhiễm sắc đỏ ửng, còn đám nam tử thì khen không dứt miệng, thật muốn thay thế cái thiếu niên được kia thái tử điện hạ đặc biệt ủng hộ này.

Không để ý tới phản ứng người phía dưới, đi tới chỗ giấy Tuyên Thành màu trắng trước đó đã sớm bố trí tốt cho nàng, yên lặng tập trung suy tư (gốc: ngưng thần chuyên chú). Mọi người đều rướn cao cổ, tập trung ngắm nhìn.

Lúc lâu sau.

Khi mọi người ở đây đều rướn cổ đến cứng ngắc, bạch y thiếu niên đang ngưng thần trước giấy Tuyên Thành kia hơi hơi động (gốc: động liễu nhất hạ – VP: giật mình – ta đổi thế này cho có vẻ phù hợp với ngữ cảnh), nói một câu, "Giúp ta đổi một tờ mới" .

Mọi người thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, Doanh Doanh ngừng động tác trong tay, lại đem giấy Tuyên Thành tốt nhất sớm chuẩn bị tốt đặt lên khung vẽ.

"Công tử..." Doanh Doanh mím môi cười, đưa mực cầm trong tay lên.

Vân Thiển vừa thu lại ống tay áo, bút lông trên tay đã sớm dính mực, nhúng hai lần vào nghiên mực, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là một một phong thái mãnh liệt (gốc: đại tác chi phong).

Doanh Doanh giống như đã sớm thành thói quen, lại một lần nữa quay lại trước đài mài một loại màu mực.

Người không biết hắn dưới lôi đài, thấy động tác như vậy, khóe miệng không khỏi co quắp mấy cái.

Đã thấy qua tác phong cổ quái của Vân Thiển, bạc môi lạnh lẽo của Cô Độc Úy nở nụ cười có chút tà mị.

Lúc này đây, Vân Thiển thế nhưng ngay cả suy nghĩ cũng không cần, một cái chấm bút liền vung mực trên giấy Tuyên Thành trắng tinh, trong lúc đó còn không ngừng thay mấy chục màu nước mực, thuần thục giống như đã luyện tập cả trăm lần. Đương nhiên, ở sau lưng, nàng tự nhiên là sử dụng không ít công phu.

Thân thể gầy yếu nhẹ nhàng lay động, một tay giữ giấy, một tay cầm bút vung huy sái tự nhiên ở trên giấy Tuyên Thành. Quần áo như tuyết, bạch như mực (cái này ngoài khả năng hiểu của ta)! Hai vật tướng hợp, hơn nữa trên mặt nạ màu trắng tinh xảo kia, sắc thái thần bí lộ ra.

Lúc này, Cô Độc Úy cũng thật tò mò không biết nàng sẽ vẽ ra thứ gì. Đôi mắt đen tà khí không khỏi theo động tác lay động tiêu sái của nàng mà chuyển qua, còn thật sự nhìn vật được vẽ dưới ngòi bút của nàng, người đã hấp dẫn linh hồn người khác như thế, nói chi là vật trong tranh vẽ nên.

[Edit] ĐẾ VƯƠNG SỦNG THẦN (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ