15

35 7 3
                                    

Đã mười lăm phút kể từ tám giờ tối, và hơn nửa tiếng kể từ lúc Nam đến Woke café trên Quang Trung. Từ chỗ trọ hiện tại thì qua đây không lâu, nên có lẽ Hằng hẹn để tiện đường. Nam hi vọng Hằng vô tình chọn chỗ này thôi, vì suốt nãy giờ chờ đợi, bao điều cứ ùa về, khiến cho anh khó thở và tức ngực đến nỗi phải ôm ngực. Ly cà phê sữa đá đã gần cạn. Đáy ly lấm tấm nước như mặt kính cửa sổ. Nam ngồi trong quán mà nghe gió cùng nước rù rì. Woke không thay đổi nhiều lắm, cách bài trí gần như ngày xưa. Có chăng những món hư hỏng thì được thay thế bằng những thứ y chang. Chợt điện thoại đổ chuông. Nam từ tốn nhấc máy:

"Tớ tới rồi. Ông ngồi đâu thế?"

"Trên lầu, lên thấy liền hà."

"Ok."

Vài phút sau Hằng tới. Cô mặc bộ đồ công sở, đầu tốc hơi rối và ướt. Thả người xuống cái ghế đệm dài, Hằng thở phào, đồng thời nói:

"Chán quá, đi ăn một chút rồi qua. Ai dè trễ. Xin lỗi ông!"

"Rồi rồi. Mà sao không về thay đồ rồi qua?"

"Dầm mưa hai lần hả? Đâu có điên như ông."

Nói đoạn Hằng buộc lại tóc. Nam lặng thinh không nói gì. Sau khi vuốt vuốt cho vào nếp, và dùng màn hình đen điện thoại làm gương để chỉnh chu, Hằng mới tiếp:

"Coi ông kìa, ra cà phê ăn mặc vầy sao có bồ?"

"Kệ."

"Hay là mới bị bồ đá?"

"Gần gần giống vậy."

Mắt Hằng vội cụp xuống. Mất vài giây Hằng mới tiếp tục.

"Thôi được. Kể tôi nghe xem."

"Ờ thì tỏ tình với người ta hai lần người ta không chịu. Nhưng không hiểu sao vẫn giữ mối quan hệ đến giờ. Hôm qua người ta báo sẽ ra nước ngoài. Lí do công việc. Không hiểu sao tôi buồn ghê gớm."

"Vậy tức là ông biết người ta, ông tỏ tình, người ta từ chối, nhưng người ta giữ ông làm bạn?"

"Có lẽ thế."

"Ông này vớ vẩn vậy? Người ta từ chối sao mà ông không biết? Ông có nghiêm túc với mối quan hệ này không?"

Nam gật đầu.

"Tôi yêu cầu một câu trả lời."

"Có." - Nam đáp, nhưng nhìn vào tường. Lời anh như được thả ra, rơi vào mặt nước, chìm xuống, tạo ra những âm xao động hòa cùng tiếng mưa.

"Thôi được. Nếu ông không có gì với người ta, sao ông buồn thế? Tôi biết ông không quen tâm sự kiểu này nhưng... Ông phải nói ra. Có thể tôi tư vấn cho ông được, có thể không, nhưng ông phải nói ra để nhẹ nhàng.

"Biết ông từ xưa đến giờ, nhìn vậy tôi chịu không được."

Nam mỉm cười nhẹ. Và anh bắt đầu kể.

Sau buổi hẹn đầu thất bại, hai người vẫn trò chuyện thường xuyên trên Facebook. Nhưng rồi thời lượng cũng ít dần. Cho đến một ngày thì Thùy chuyển trạng thái mối quan hệ trên Facebook từ "độc thân" thành "Hẹn hò". Người kia là một người nào đó mà Nam nhớ là thấy mặt trong câu lạc bộ. Dĩ nhiên trong thâm tâm Nam vẫn nuôi hi vọng nên anh ăn dầm nằm dề. Thùy rồi cũng chia tay người kìa. Nam lúc này lại bắt đầu nhắn tin thường xuyên hơn với cô, và cuối cùng cũng có cuộc hẹn đàng hoàng. Rồi cuộc hẹn thứ hai, rồi thứ ba. Đôi khi hai người ra cùng quán cà phê, mỗi người làm một việc, nhưng năng suất giảm hẳn so việc ra cà phê một mình.

Mùa Ít NắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ