Đêm khuya, Triệu Ngọc Kỳ lăn qua lộn lại không ngủ được, cô bị giam ở nhà đã mấy ngày rồi, đi ra ngoài đều có người đi theo, không để cho cô có thể một mình gặp mặt Tề Úc Diệu. Cô ngồi dậy ngồi ở bên giường, điện thoại di động trên bàn reo lên, liếc mắt nhìn tên, tim của cô đập "Thình thịch".
"Anh Diệu?"
Trong lòng của Triệu Ngọc Kỳ cực kỳ kích động, đây là lần đầu tiên, Tề Úc Diệu chủ động gọi điện thoại cho cô, nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói, cô chỉ cảm thấy vô cùng yên tâm.
Tề Úc Diệu cũng không biết tại sao, buổi tối tâm trạng có chút không được tập trung, vài ngày rồi không thấy Triệu Ngọc Kỳ, trong lòng cảm thấy bực bội. Nhớ tới cô cười, cô ngượng ngùng nhìn mình, Tề Úc Diệu không tự chủ được nở nụ cười. Đợi đến lúc anh bình tĩnh lại, trên tay đã cầm điện thoại di động, bấm số của người nọ gọi điện thoại.
Âm thanh hô hấp từ một đầu khác truyền đến, làm cho anh bình tĩnh trở lại, hai người thỉnh thoảng trò chuyện, hình như chỉ cần như vậy, là có thể cảm nhận được đối phương đang ở bên mình.
Lúc này, chợt Triệu Ngọc Kỳ sợ hãi thốt lên, Tề Úc Diệu khẩn trương nắm chặt điện thoại di động: "Ngọc Kỳ? A lô?"
"A......... Anh........ Đừng........"
Triệu Ngọc Kỳ đột nhiên cắt đứt liên lạc, cảm xúc của Tề Úc Diệu cũng đã không thể bình tĩnh lại được, khoác một bộ quần áo thì nhanh chóng phóng ra ngoài. Anh lái xe của mình, đêm khuya đường phố yên tĩnh, trống trống trải mà yên lặng, lúc này chợt có một cơn gió thổi qua, bóng đen chợt lóe lên, gào thét phóng đi. Làm cho người ta không khỏi hoài nghi, có phải mắt mình bị hoa hay không.
Tề Úc Diệu không để ý tới dừng xe xong, xông về phía cổng nhà họ Triệu liền mạnh mẽ vỗ vào: "Mở cửa! Nhanh mở cửa!"
Lão quản gia còn buồn ngủ ra mở cửa, còn chưa kịp thấy rõ người tới là ai, chỉ cảm thấy một sức mạnh đẩy mình ra, ngay sau đó một cơn gió lạnh thổi tới, bóng đen lập tức chạy lên trên lầu.
Tiếng khóc mơ hồ của Triệu Ngọc Kỳ truyền ra từ sau cửa, trái tim tề Úc Diệu chợt căng thẳng, vặn khóa cửa, nhưng lại không mở được.
"Ngọc Kỳ? Ngọc Kỳ em mở cửa ra......."
Tề Úc Diệu lui về phía sau hai bước, đạp về phía cánh cửa yếu ớt, khóa cửa phát ra âm thanh tràn ngập nguy cơ "kẽo kẹt" một tiếng, tiếp theo "Bùm" một tiếng hạ xuống, cánh của mỏng manh đã bị đá văng ra.
Trong căn phòng tối mờ mờ, Triệu Ngọc Kỳ núp ở một góc, cơ thể giống như lá rụng mùa thu, ở trong gió lạnh lay động, run lẩy bẩy. Tóc dài màu đen xõa ra ở hai vai, da thịt lộ ra trong không khí có mấy dấu vết màu đỏ.
"Ngọc kỳ, em làm sao vậy?"
Một đôi tay dịu dàng chạm vào làn da lạnh lẽo, làm cho cô bớt run rẩy, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt không thể xuất hiện.
"Diệu..... anh Diệu?"
"Ngọc Kỳ, em làm sao vậy?"
Chợt Triệu Ngọc Kỳ nhào tới trong ngực của Tề Úc Diệu, nước mắt như vỡ để: "Em...... Em không cố ý..... Anh hai anh ấy........."
Tề Úc Diệu ôm Triệu Ngọc Kỳ đang run rẩy, giật mình nhìn thấy quần áo trên người cô bị người ta xé rách, anh cởi áo của mình xuống khoác lên trên người của cô, từ giọng nói bể tan tành của cô, anh biết được chuyện gì xảy ra.
Bên trong phòng lập tức sáng choang, Triệu Nghị mặt lạnh nhìn ba người bên trong phòng, trong mắt lóe lên cái gì đó.
Cậu hai nhà họ Triệu ngủ mê man trên giường em gái của chính mình, quần áo xộc xệch, trán có một vết máu, chảy xuống cả cái chăn, nhìn thấy mà ghê. Mà trên tay Triệu Ngọc Kỳ, cũng bị nhuộm một chất lỏng màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, vẻ mặt hốt hoảng và luống cuống.
"Tất cả đều đi đến phòng khách cho ta!"
Triệu Nghị hừ lạnh một tiếng, bàn tay hạ xuống, lập tức rời khỏi căn phòng.
Theo sát sau lưng ông ta là cô cả nhà họ Triệu vẫn còn đang hả hê nhìn Triệu Ngọc Kỳ một cái, ngay sau đó đi theo Triệu Nghị rời đi. Lão quản gia tìm người giúp việc đỡ cậu hai đang hôn mê ra khỏi phòng: "Cậu Tề, cậu chăm sóc cô chủ một chút." Sau đó lắc đầu rời đi.
Triệu Ngọc Kỳ cắn môi, hình như còn chưa tỉnh táo lại từ trong hoàn cảnh đó, cô liếc thấy tay của mình, quát to một tiếng: "Tay của em... Em không cố ý, là anh ta đối với em... Không phải em muốn giết người..."
"Ngọc Kỳ, không có chuyện gì, anh ta chưa có chết. Em bình tĩnh lại một chút đi, có anh ở chỗ này không ai dám khinh dễ em đâu."
Lòng Tề Úc Diệu khẽ đau đớn, hai mắt của anh hạ quyết tâm nào đó, dưới sự an ủi của anh, Triệu Ngọc Kỳ đã từ từ mà khôi phục lý trí. Cô thay một bộ quần áo mới, thấp thỏm đi theo Tề Úc Diệu tới phòng khách.
Triệu Nghị đợi trong chốc lát, nhìn thấy Tề Úc Diệu, ông chậm giọng nói: "Tiểu Diệu, cháu về trước đi thôi."
"Bác Triệu, cháu muốn đưa Ngọc Kỳ đi."
Tề Úc Diệu kéo Triệu Ngọc Kỳ lại phía sau mình, Triệu Nghị cười nhạo một tiếng: "Ngọc Kỳ sẽ không đi cùng với cháu, nói cho cùng, đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi, về đi!"
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Triệu Nghị càng thêm lạnh lẽo, chuyện nhà xấu xí như vậy, làm sao có thể để cho người khác biết được!Não bộ của cậu hai không có bị tổn thương nghiêm trọng, lúc này, đã tỉnh lại: "Cha........"
Anh ta vâng vâng dạ dạ đi tới gần bên người Triệu Nghị, quay sang nhìn về phía Triệu Ngọc Kỳ thì mang theo giận dữ không cam lòng cùng thù hận.
"Cái đồ cặn bã này!"
Tề Úc Diệu vừa thấy được cậu hai, chợt đánh cho anh ta một đấm, đánh thẳng tắp vào sống mũi của anh ta, cậu hai kêu rên một tiếng, liền lăn một vòng trốn về phía sau lưng Triệu Nghị.
"Cái gì tôi cũng không có làm! Rõ ràng là cô ta quyến rũ tôi trước đấy!"
Tề Úc Diệu nghe được càng thêm tức giận, nhưng mấy người giúp việc đến kéo anh, làm cho anh không cách nào tiếp tục đánh kẻ nói lung tung được nữa.
"Anh nói láo! Là anh âm thầm vào phòng của tôi, tôi mới đánh anh ngất xỉu, tên cầm thú này!"
Gương mặt Triệu Ngọc Kỳ đỏ bừng, phản bác lại lời của anh ta, rõ ràng mỗi tối cô đều khóa chặt cửa lại, nhưng không biết làm sao. Anh ta có thể lấy được chìa khóa của căn phòng, Tề Úc Diệu hất mọi người đang giữ anh ra, hai mắt mang theo sát khí, hung hăng nhìm chằm chằm cậu hai núp ở phía sau lưng Triệu Nghị.
"Cậu Tề động thủ đánh người, cái này hình như là không có đạo lý! Cái đồ con hoang này không có đàn ông là không được, ở giữa xúi giục hai anh em anh, mà anh vẫn còn muốn giúp cô ta sao!"
Cô cả nhà họ Triệu thêm dầu vào lửa, trong mắt cô ta tràn đầy ghen ghét với Triệu Ngọc Kỳ, cũng chỉ là một đứa con gái riêng, lại dám bước vào của chính của nhà họ Triệu. Từ khi cô bước vào nhà họ Triệu trở đi, thì cô đã trở thành kẻ địch của cô cả.
"Câm miệng!" Tề Úc Diệu mắt đỏ nhìn về phía người đang nói chuyện, mặt tràn đầy sự khinh bỉ: "Cô có tư cách gì mà nói cô ấy? So với việc cô làm đồ chơi cho người ta, thì Ngọc Kỳ thật sự cao quý hơn rồi, mà cô chỉ xứng đáng làm ấm giường cho người ta!"
"Anh......."
"Tất cả im miệng cho ta!"
Triệu Nghị thật sự nghe không vào những ngôn ngữ ô uế của hai người, ông ta trầm mặt nhìn về phía cô cả: "Mất mặt xấu hổ, còn chưa cút trở về phòng!"
Hiển nhiên, đối với chuyện cá nhân của con gái, ông ta rõ như lòng bàn tay. Cô cả tức giận nhìn Tề Úc Diệu một cái, tức giận quay về phòng của mình.
"Tiểu Diệu, chú đang làm cái gì vậy!"
Tề Úc Nhận tới muộn bỏ lỡ một màn kịch hay, hai mắt anh ta liếc về phía Triệu Ngọc Kỳ, cô núp ở sau lưng Tề Úc Diệu, hai tay vô thức nắm chặt ống tay áo của anh không thả.
"Anh đến làm cái gì!"
Vừa thấy được Tề Úc Nhận, Tề Úc Diệu lại càng không thể khống chế được mình, nếu không phải do lời nói của anh ta, Triệu Nghị làm sao có thể hạn chế việc mình gặp mặt Triệu Ngọc Kỳ!
Phong Thần đáng chết, rốt cuộc thì anh ta có chủ ý gì!
"Tôi mới hỏi chú, chú tới nơi này làm cái gì! Mau cùng tôi trở về!"
Tề Úc Nhận áy náy nhìn về phía Triệu Nghị: "Bác Triệu, tạo cho bác phiền phức như vậy, thật là xin lỗi."
"Bảo tôi về cũng được, Ngọc Kỳ cũng phải đi cùng tôi, tôi sợ cô ấy ở chỗ này nữa, sớm muộn gì cũng sẽ điên mất!"
Vẻ mặt Tề Úc Nhận lập tức thay đổi: "Chú nói bậy bạ cái gì đó!"Anh ta nháy mắt với thủ hạ ở sau lưng, mấy người kia đã được huấn luyện nghiêm chỉnh ngay lập tức nhào về phía Tề Úc Diệu, Tề Úc Diệu nắm thật chặt tay Triệu Ngọc Kỳ, hiện trường hỗn loạn thành một đoàn.
YOU ARE READING
[Hoàn] Bà xã trẻ xã hội đen
RomanceCô, thiên kim tiểu thư hắc đạo được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, bề ngoài nhỏ bé yếu đuối, nội tâm máu lạnh bạo lực. Mỗi khi tới trường, đều có thương vong xảy ra, Khiến cho toàn bộ học viện của Mỹ đều đưa cô liệt vào đầu danh sách đen Bất...