Chương 8

4.2K 351 12
                                    

Trở lại coi như cũng đúng giờ, thầy giáo chưa phát hiện bọn họ lén đi ra ngoài. Lam Vong Cơ lấy từ túi xách đặt trong đình một chai nước khoáng đưa cho Ngụy Vô Tiện.

"Vậy còn cậu?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ Lam Vong Cơ có đánh chết cũng sẽ không uống nước người khác đã uống. 

Ngụy Vô Tiện uống một ngụm rồi cầm trên tay, Lam Vong Cơ lấy cái chai từ tay hắn bỏ lại trong túi. Ngụy Vô Tiện đúng là người nhàn hạ nhất trong đội ngũ.

Kiểm kê nhân số sau đó mọi người bắt đầu xuống núi, Ngụy Vô Tiện hái được quả ké đầu ngựa* liền ném lên đầu Giang Trừng. Giang Trừng đang đi phía trước quay đầu lại hỏi hắn làm gì, Ngụy Vô Tiện cười nói: "À không có gì, vừa nãy trên đầu cậu có cái lá cây."

Giang Trừng tất nhiên không tin lời hắn, đưa tay lên đầu sờ một cái, cả đầu bị trát đau đớn.

"Mạc Huyền Vũ!!"

Giang Trừng nghĩ Mạc Huyền Vũ bây giờ và Mạc Huyền Vũ trước kia hoàn toàn khác nhau, hắn bây giờ thực là vô cùng ngỗ nghịch, vô cùng! Giang Trừng không buồn lấy quả ké trên tóc xuống liền đuổi theo hắn, quyết giã cho hắn một trận.

Ngụy Vô Tiện tránh tránh né né, ở giữa đường chạy loạn, thầy giáo dẫn đầu kêu gào hắn cũng không dừng lại, kết quả dưới chân vấp một cái ngã quăng.

Ngụy Vô Tiện quỳ rạp trên mặt đất, cũng may mặt không bị thương, gương mặt này vốn không đẹp bằng gương mặt trước kia của hắn, nên tuyệt đối không thể xấu hơn được.

Mọi người đều bị kinh sợ, Giang Trừng tiến lên trước hỏi: "Mạc Huyền Vũ, cậu không sao chứ?"

Ngụy Vô Tiện khoát khoát tay, chuẩn bị chống đứng lên, thế nhưng chân không còn chút sức lực. Giang Trừng vươn tay định dìu hắn lên, nhưng có người còn nhanh hơn hắn, là Lam Vong Cơ.

Thầy giáo dẫn đầu cũng đã tới, hỏi Ngụy Vô Tiện thế nào. Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói không việc gì. Thực ra cũng hơi đau, quần áo mùa hè đều mỏng, đá phiến thì sắc nhọn đập vào, không chảy máu cũng rách da, đặc biệt bây giờ hắn còn trở thành Omega, bị thương chút là thấy đau đớn.

"Có cần bôi chút thuốc không? Thầy Hiểu phía trước có thuốc." Thầy giáo hỏi hắn.

Ngụy Vô Tiện mặc quần jean, từ phía gấu kéo lên cùng lém là đến nửa bắp chân, nhưng hắn lại bị thương ở đầu gối, cũng không thể cởi từ trên xuống được...

"Không cần đâu, em trở về rồi bôi cũng được." Ngụy Vô Tiện nhanh chóng cự tuyệt.

Xảy ra sự việc đồng học té ngã trên đường này, thầy giáo dẫn đầu rất nghiêm túc cảnh báo mọi người tuyệt đối không được chạy loạn trên đường, nói vài câu đơn giản sau đó mọi người lại tiếp tục xuống núi, thầy giáo không quên nhắc nhở Lam Vong Cơ nhớ hộ tống tốt "Mạc Huyền Vũ".

Lam Vong Cơ đem cặp đeo về đằng trước, sau đó ngồi xổm người xuống.

"Làm gì vậy?" Ngụy Vô Tiện đỡ bờ vai của y hỏi y.

"Cõng." Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, rồi để hắn nằm úp sấp xuống.

Ngụy Vô Tiện nghĩ giống như là khi bạn đang nói đi nói lại lời cảm ơn vì được người ta hân hạnh chiếu cố đến, nhìn kỹ thì lại phát hiện ra đó lại là giải thưởng hạng nhất, đúng là kinh hỷ tới quá nhanh.

[Edit] [Đồng nhân] [Ma Đạo Tổ Sư] Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy INơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ