Chương 12

4.2K 299 20
                                    

Ngụy Vô Tiện là người tỉnh trước, mở mắt ra nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ của Lam Vong Cơ, một buổi sáng tỉnh lại từ trong lòng người khác cảm giác cũng đặc biệt mới mẻ.

Còn chưa kịp thừa dịp đối phương ngủ đùa giỡn một phen, Lam Vong Cơ cũng tỉnh.

"Làm gì?"

Y mới tỉnh ngủ, thanh âm nghe không giống lúc bình thường, có điểm trẻ con, kèm theo chút vị đạo rụt rè.

"Không làm gì, nhìn cậu." Ngụy Vô Tiện thuyết. "Có muốn xuống dưới ăn cơm không?"

Lam Vong Cơ nhìn thời gian trên điện thoại di động, vừa mới đúng sáu giờ, coi như sớm, bảo hắn ngủ tiếp một chút.

Đâu ngủ được nữa.

Lam Vong Cơ hỏi hắn có khó chịu không, Ngụy Vô Tiện nói không có. Ngoại trừ hơi mệt, cùng một chút đau nhức.

Lại nằm khoảng nửa giờ, Ngụy Vô Tiện đứng lên tắm, vị đạo bao bọc trên người đều là của Lam Vong Cơ, kì mãi cũng không sạch, quay về chắc chắn Kim Lăng và Tư Truy sẽ biết chuyện gì xảy ra. Hắn ở trong lòng nghĩ.

Nhưng cũng không tính là chuyện xấu, chí ít thì hắn cũng có thể quang minh chính đại cùng Lam Vong Cơ ở một chỗ.

Tối hôm qua sau khi xong chuyện với Lam Vong Cơ, hắn đã mơ mơ màng màng ngủ, lúc này mới chú ý tới dấu tích trên người, đều bị che, nơi không nên lưu cũng không lưu. Những phương diện này, Lam Vong Cơ luôn luôn so với hắn nghĩ chu đáo hơn.

Hai người cùng nhau xuống lầu, lúc ăn điểm tâm Lam Tư Truy nhớ ra hỏi Lam Vong Cơ tối hôm qua vì sao không về phòng, tất cả mọi người trừ hắn và Ôn Ninh ra đều là vẻ mặt ngay thẳng "Ta hiểu" mà biểu tình. Vì vậy Lam Tư Truy càng bối rối, Kim Lăng bên cạnh ghé vào lỗ tai hắn mà nói một câu, Lam Tư Truy khiếp sợ liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, nhưng lại không dám nhìn hơn, vì vậy cúi đầu ăn.

Ngụy Vô Tiện còn chưa ăn no thế nhưng ăn nữa thì lại no quá, vì vậy lấy một phần chia thành hai nửa một nửa kia đưa cho Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nhận lấy yên lặng ăn.

Lúc này Lam Tư Truy nghĩ lời Kim Lăng nói khả năng đều là sự thật.

Hôm nay đi thăm biển, Ngụy Vô Tiện nghĩ đúng là cái bẫy, người hướng dẫn đi biển nói chụp ảnh lại mất tận một trăm đồng bạc, mắc như vậy tại sao không đi ăn cướp cho rồi? Bất quá nếu là Lam Vong Cơ bỏ tiền, vậy hắn phải đi chụp dăm ba cái.

Ảnh chụp có thể làm thành cái chén và cái chìa khóa, cái chén không có cách mang theo nên tất nhiên là lựa chọn cái chìa khóa thôi.

"Lam Trạm, lấy cái chìa khóa ra nữa." Ngụy Vô Tiện đến tiền cũng không mang ở trên người chứ đừng nói là chìa khóa, huống hiện tại ở bên ngoài hắn căn bản là không dùng được.

Lam Vong Cơ ở túi đeo lưng bên cạnh bọc nhỏ lấy chìa khóa, đột nhiên nhớ tới cái nút áo tuột xuống của Ngụy Vô Tiện đang treo ở phía trên, vì vậy nói, "Quên rồi."

"Nhất định mang, cậu sờ mó tận nửa ngày." Ngụy Vô Tiện quả nhiên không tin, tiến lên trở mình, quả nhiên tìm được cái chìa khóa nhỏ, "Trông rất xấu sao? Cậu không muốn dùng?"

[Edit] [Đồng nhân] [Ma Đạo Tổ Sư] Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy INơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ