Hôm nay là ngày phát bài thi cuối cùng, nếu như môn này trên năm mươi điểm là coi như Bạch Hiền được lên lớp.
Khoảnh khắc nhìn tập bài thi dày cộp trên bàn giáo viên, Bạch Hiền lo sợ đến mức tim đập thình thịch. Đề năm nay khó như vậy, chưa chắc ai cũng đạt điểm cao. Cậu tự hỏi rằng trong suốt mười năm qua mình đã cố gắng như thế nào để không bị lưu ban.
Lớp trưởng cuối cùng cũng đọc tên cậu. Bạch Hiền luống cuống tay chân đứng dậy nhận lấy bài thi. Nhìn số điểm sáu mươi ba được chấm bằng nét bút đỏ rõ ràng trên góc phải của bài thi, Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm. Ông trời vẫn còn thương cậu.
Ngồi trên ghế của mình, Bạch Hiền còn đang cảm thấy bình yên trước số điểm cậu đạt được thì cái người bên cạnh đã tự tiện cầm lấy bài thi của cậu giở qua giở lại rồi lắc đầu"chậc chậc".
"Cậu nhìn câu này tôi giảng cho cậu bao lần rồi mà vẫn làm sai. Còn trắc nghiệm toàn câu trong sách giáo khoa mà cậu còn dám khoanh bừa." Xán Liệt cau mày, nhìn bài thi như muốn xé rách ra làm đôi.
"Hì hì, kệ đi, dù sao cũng đủ điểm để qua mà." Bạch Hiền xua tay, chẳng thèm để ý tới lời càu nhàu của anh. Thật là, cậu cũng đã rất cố gắng rồi.
"Cậu đúng là, năm sau cậu có định thi đại học không vậy. Thành tích của cậu bây giờ muốn vào trường hạng ba còn chẳng vào nổi." Có lẽ câu trả lời của cậu đã khiến anh khó chịu. Mặc dù đối với Xán Liệt chuyện học hành không quan trọng mấy, nhưng đối với Bạch Hiền, cậu cứ ngây thơ như vậy thì sau này ra ngoài xã hội có thể tồn tại được bao lâu?
"Hiền Hiền...chưa từng nghĩ rằng sẽ định thi đại học.", cậu đáp lại anh như một điều hiển nhiên, vốn dĩ cậu nghĩ rằng ngu ngốc bẩm sinh như mình không nên hi vọng xa vời như mọi người. Thi đại học, xin việc, thực tập, làm công ăn lương, thăng chức,...vân vân, tất cả những điều đó đều sẽ không xảy ra trong cuộc đời của một kẻ ngu ngốc bẩm sinh như cậu.
Không giỏi giang, thành đạt, không quan hệ rộng thì sẽ không có chỗ đứng trong xã hội, vậy thôi.
"Vậy cậu có ước mơ không?" Xán Liệt nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ. Nếu không thử cố gắng thì làm sao biết được, cuộc sống vốn dĩ bất công như vậy mà, anh định nói tiếp nhưng thôi. Nhìn tâm trạng cậu xuống dốc như vậy, anh không còn muốn trách cứ cậu nữa.
"Không biết nữa, hình như là không." Bạch Hiền từng có ước mơ sẽ trở thành nhân viên của một quán cà phê nhỏ bên đường. Nhưng mà bây giờ, cậu lại không muốn nữa. Sau tất cả những gì Xán Liệt đã làm cho cậu, cậu lại không muốn rời xa anh. Đó không phải là ước mơ, mà đó là chỉ sự ích kỉ của riêng cậu.
Bạch Hiền sợ rằng, nếu như mai kia anh sẽ tốt nghiệp một trường đại học nào đó và làm tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, anh sẽ rời xa cậu. Và khi đó, mọi thứ sẽ trở lại chỗ cũ, những ánh nhìn khinh miệt, những nụ cười gian xảo luôn sẵn sàng để nhấn chìm cậu xuống đáy của xã hội. Trước kia, đúng là Xán Liệt từng đánh cậu, đánh cậu rất đau, nhưng mà, anh không giống như bọn họ. Sau một thời gian dài tiếp xúc với anh cậu mới hiểu ra, nụ cười nhếch môi của anh khi đó chẳng có chút gì là khinh bỉ cậu cả. Xán Liệt giống như một đứa trẻ to xác, đôi khi chỉ muốn được mọi người chú ý nên mới hành động như vậy.