Bầu trời mùa hạ xanh ngát, với những đám mây bồng bềnh trôi chầm chậm, che mất đi một phần ánh nắng của mặt trời. Cơn gió thổi nhè nhẹ khiến hàng cây như rung rinh một màu ánh sáng vàng lấp lánh đến chói mắt.
Lúc hai người họ ra khỏi trung tâm thương mại đã là năm giờ chiều. Ánh nắng đã không còn gay gắt như lúc trước, bây giờ chỉ còn lại những vệt nắng mờ nhạt cùng với bầu không khí mát mẻ. Xe cộ qua lại ngày càng tấp nập hơn, trên đường phố cũng dày đặc bóng người vội vã lướt qua nhau.
Hai người họ đi dạo trên vỉa hè, những con đường trải dài đến tít tận chân trời. Vừa đi vừa ngắm nhìn trời mây, ngắm nhìn cuộc sống mà họ đang sống. Có nhiều người nói rằng Bắc Kinh không có hơi ấm tình người...nó thuộc về những kẻ ngoại lai, và là nơi rất nhiều người đang giả vờ sống; Bắc Kinh là một khối u, không ai có thể hít thở nổi bầu không khí chật chội ở đó. Tùy theo góc nhìn của từng người mà đánh giá cái thành phố này theo ý họ, tất nhiên góc nhìn của mỗi người một khác nhau. Bắc Kinh là một thành phố có khoảng hai mươi triệu người đang sinh sống, nhưng không phải vì thế mà bầu không khí ở đó ngột ngạt.
Ngược lại, nó rất thoáng đãng.
Bạch Hiền từng bước, từng bước đi thẳng trên viền hình chữ thập của những viên gạch. Cậu coi nó như là một trò chơi của riêng cậu, nếu như bước lệch ra thì sẽ thua, còn nếu như cứ bước thẳng theo những đường viền này, thì sẽ đến đích. Nhiều lần như vậy, Bạch Hiền cũng cảm thấy chán nản, liền ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Cậu nhìn thấy một đôi tình nhân đang cõng nhau đi trên vỉa hè phía bên kia đường, hai người họ đều mỉm cười rất hạnh phúc. Cậu nhìn mà không hiểu, cõng nhau như vậy thì có gì vui chứ.
Bạch Hiền giật giật góc áo của anh, chỉ tay về phía đôi tình nhân kia rồi hỏi "Xán Liệt, Xán Liệt, nhìn kìa, họ cõng nhau như vậy có gì vui chứ, sao họ lại cười? Chẳng lẽ họ có vấn đề về đầu óc ư?"
Xán Liệt đang cầm điện thoại, nghe cậu nói vậy bất giác cũng quay sang nhìn. Bạch Hiền nhìn anh rồi lại nhìn về phía họ, như muốn chắc chắn rằng anh đang nhìn về phía ngón tay mình chỉ, "Đúng không, đúng không, vì sao lại như vậy nhỉ?"
Xán Liệt nhìn xuống cái đầu tròn xoe của cậu, liền bật cười "Cậu là người duy nhất ở đây có vấn đề về đầu óc đó. Họ đang yêu nhau, nên tất nhiên họ làm gì cũng sẽ cảm thấy thật hạnh phúc rồi."
Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau, "Hiền Hiền vẫn không hiểu, khi hai người yêu nhau thì làm gì cũng thấy hạnh phúc, nhưng tại sao...?"
"A...Xán Liệt làm gì vậy, thả Hiền Hiền xuống." Bạch Hiền bỗng bị Xán Liệt nhấc bổng lên. Theo hướng cánh tay anh đặt xuống mà cậu ngồi trên tấm lưng rộng lớn anh. Nhìn từ độ cao này có chút rùng mình. Hai tay Bạch Hiền ôm chặt lấy cổ Xán Liệt vì sợ ngã. Là một kẻ nhát như cáy, Bạch Hiền khóe mắt rất nhanh đã đỏ ửng.
"Như thế này, cậu có cảm thấy vui không?" Xán Liệt để cậu ngồi trên lưng mình, tay đỡ lấy hai chân cậu. Lúc này anh mới nhận ra rằng lông chân cậu rất thưa thớt. Mặc dù cùng là nam nhân nhưng Bạch Hiền lại sở hữu những đặc điểm mà đến nữ nhân chưa chắc đã có.