Chương 48

2.1K 58 6
                                    

  Vưu Khả Ý mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình nằm trong chăn bông màu xanh da trời mềm mại trên giường, sáng sớm bảy tám giờ mặt trời rọi vào từ ngoài cửa sổ, chiếu vào trên mặt có cảm giác ấm áp. Một người đàn ông từ ngoài cửa đi tới, t shirt màu xám tro bằng bông dính vào trên thân thể thon dài căng đầy của anh, mà anh đang cầm một bát cháo, mím môi ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khẽ nói: "Vưu Khả Ý, mặt trời đến mông rồi."

Là một giấc mơ cực kỳ tốt đẹp, bởi vì trong mơ có cuộc sống cô hướng tới và người đàn ông cô yêu.

Cô không nhịn được âm thầm hi vọng cảnh mơ này có thể kéo dài thêm một chút thời gian nữa, đợi đến khi buồn ngủ rốt cuộc tản đi thì cô mới chợt nhớ lại, đây vốn không phải mơ.

Hôm đó cô gạt nhân viên chăm sóc chạy về nhà Nghiêm Khuynh, nhất quyết nói muốn đi theo anh, Nghiêm Khuynh không trả lời, nhưng giống như trước đây từ từ mở cửa ra, chứa chấp cô.

Anh mâu thuẫn, chần chừ.

Tự nhủ trong lòng, anh nhìn thấy Vưu Khả Ý bất chấp tất cả đồng ý đi theo anh, trong lòng cũng vui mừng hơn ai khác. Nhưng từ thực tế, đến bây giờ anh vẫn là một tên côn đồ không có chút tiền đồ nào, có tư cách gì, lại có năng lực gì che chở cho cô, chịu trách nhiệm đối với tương lai của cô?

Vưu Khả Ý lại ôm hông của anh, giống như một động vật nhỏ cần ấm áp cọ cằm của anh, lệ thuộc vào mà nói: "Nghiêm Khuynh, chúng ta dời đến chỗ Bắc Thành ở mấy ngày, có được hay không?"

Anh dừng một chút, hỏi cô: "Tại sao là Bắc Thành?"

"Bởi vì nơi đó là chỗ anh lớn lên."

Giọng nói của Nghiêm Khuynh trở nên hơi trầm thấp chậm chạp: "Đoạn thời gian kia cũng không có gì đáng để kỷ niệm, đối với anh mà nói, cũng không có ý nghĩa gì, em không cần quay lại."

"Muốn, muốn quay lại." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, "Nơi đó là chỗ anh lớn lên, dĩ nhiên ý nghĩa quan trọng rồi. Chúng ta tới một lần nữa, cùng nhau sống ở đó, lần này nó nhất định sẽ có ý nghĩa."

Anh không nói ra lời, chỉ có thể cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực.

Ánh mắt của cô, vẻ mặt của cô, cô mím chặt đôi môi. . . . . . Tất cả của cô đều đang nói cho anh biết, cô toàn tâm toàn ý muốn đi theo anh, bất chấp hậu quả, không để ý tương lai.

Sau đó anh quên mất lý trí, không hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ gật đầu với cô, đồng ý trở lại Bắc Thành.

Ở trong căn phòng cực kỳ cũ rách, khi Vưu Khả Ý còn đang nằm ngủ say ở trên giường của anh thì anh đi ra ngoài, trước khi trời sáng đã chạy tới nơi đó, lặng lẽ quét dọn.

Vật dụng trong nhà đều cũ đến mức không thể nhìn, cũng không thể vứt bỏ toàn bộ, anh phải đi chợ ở đầu phố mua mấy mảnh vải bố, trở về trải lên bàn ghế.

Trên đường đi, lúc đi qua cửa hàng bán đồ dùng gia đình thì anh lại dừng bước, có chút chần chừ mà đi vào trong tiệm.

Nhân viên cửa hàng hỏi anh: "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn chọn gì?"

Anh đáp: "Ga giường vỏ chăn."

Anh rất cao, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt, mặc bộ quần áo đen lại càng có vẻ không dễ thân cận. Nhân viên cửa hàng tự nhiên chọn một bộ đồ dùng trên giường phù hợp với khí chất của anh nhất, mỉm cười dẫn anh đi tới trước giường phủ ga giường vỏ chăn màu xanh đen, "Ngài cảm thấy cái này như thế nào?"

Nghiêm Khuynh dừng một chút, mấp máy môi, có chút không tự nhiên khẽ hỏi thăm: "Có, có màu sắc tươi sáng một chút hay không?"

Nhân viên cửa hàng ngẩn người, lại vội vàng cười trả lời: "Có có, ngài muốn màu sắc tươi sáng à? Đây ——" Cô ấy chỉ chỉ đồ dùng màu xám bạc viền vàng trên giường bên cạnh, "Bộ này đây? Bộ này cũng bán rất chạy, đàn ông trẻ tuổi tương đối thích loại này."

Cô ấy cười đến mức nhiệt tình thái quá, thái độ hết sức hữu nghị, ngược lại làm cho Nghiêm Khuynh càng không được tự nhiên hơn. Anh sờ sờ lỗ mũi, ho khan hai tiếng, "Cái đó, có gì thích hợp với cô gái trẻ hay không? Đáng yêu một chút ——"

Nói còn chưa dứt lời, nhân viên cửa hàng lập tức tỉnh ngộ lại bày ra phong thái nghề nghiệp vốn có, rất nhanh dẫn anh đến một cái giường. . . . . . Cái chăn trước mặt in đầy hoa văn Snoopy trẻ con.

Cuối cùng Nghiêm Khuynh lặng lẽ kéo mặt mo xuống, nói rõ một lần: "Chuẩn bị cho con gái, bắt đầu tuổi 20, tôi không biết rõ nữ sinh tuổi này thích đồ dùng trên giường là gì. . . . . ." Dừng một chút, anh tìm tòi một từ then chốt ở trong đầu, cô đã từng nói tới gì?

"Cô ấy . . . . . . tươi trẻ?" Anh rất cố gắng nhớ lại từ này.

Nhân viên phục vụ bật cười hì hì một tiếng, rốt cuộc lần này cũng hiểu rõ yêu cầu của anh, vừa cười vừa chọn một bộ đồ dùng trên giường gồm bốn thứ màu xanh da trời in chấm tròn màu hồng cho anh, sau đó nháy mắt mấy cái, "Bạn gái của anh nhất định sẽ thích, tin tôi chắc chắn không sai!"

Nghiêm Khuynh gật đầu, móc túi tiền đưa tiền, xách túi đi, tất cả động tác đều gọn gàng linh hoạt, nước chảy mây trôi.

Sau khi anh đi, nhân viên cửa hàng nằm ở phía sau quầy gọi điện thoại cho bạn trai, kể chuyện rồi làm nũng: "Anh đó, tuyệt đối không đáng yêu! Mới vừa rồi có một người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng tới chỗ em mua bộ đồ dùng, không được tự nhiên rất lâu, em mới biết rõ thì ra anh ta chuẩn bị cho bạn gái. Anh cũng không biết sau khi anh ta bị em đoán trúng thì vẻ mặt đáng yêu cỡ nào đâu! Mặt rõ ràng đỏ như chết, còn ra vẻ mình rất ngầu, nghiêm túc đến mức chân mày cũng không buông lỏng. . . . . ."

Bận việc cho tới trưa, cuối cùng làm phòng ốc có chút dáng vẻ.

Nghiêm Khuynh điều chỉnh cúc châu Phi trong bình hoa một lần cuối cùng, nhìn bốn phía xung quanh, rốt cuộc cũng không tìm được cái gì cần thay đổi nữa, sau đó mới đóng cửa rời đi.

Khi anh về đến nhà, Vưu Khả Ý còn đang ngủ, đầu quấn một vòng băng dày, bộ dạng hơi buồn cười. Anh không nhịn được đứng ở bên giường nhìn cô, nhìn một chút lại nổi lên tư tưởng xấu, dùng đuôi tóc của cô đi gãi mũi cô.

Vưu Khả Ý rụt hai cái, nhướng mày, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cô tốn vài giây mới tìm được ý thức trở về, lập tức hiểu nguồn gốc của cảm giác ngứa trên lỗ mũi vừa rồi là từ người nào, đang chuẩn bị làm nũng oán giận anh, đã nhìn thấy gương mặt trước mắt lập tức phóng đại gấp mấy lần, kế tiếp là thứ gì đó mềm nhũn dính vào trên môi của cô.

Cô cũng không biết trong nháy mắt cô mở mắt vừa rồi đó lộ ra vẻ mặt mê mang có bao nhiêu đáng yêu, dáng dấp lông mi rung động giống như bươm bướm đang vỗ cánh, làm cho trái tim của Nghiêm Khuynh thoáng qua cảm xúc khác thường.

Gãi người của cô rõ ràng là anh, nhưng nhột cũng là anh.

Lòng ngứa ngáy khó nhịn, anh dứt khoát để mặc tâm tình như vậy, cúi đầu hôn cô.

Mà ở giây phút anh kết thúc nụ hôn này, Vưu Khả Ý chỉ có thể mặt đỏ tới mang tai kêu to oa oa rồi đẩy anh ra, co rúc vào chân giường, "Em...em còn chưa đánh răng!"

Khóe môi của Nghiêm Khuynh hơi cong, sau đó dần dần mở rộng, biến thành một nụ cười có chút bất đắc dĩ lại hết sức vui vẻ.

Anh sờ sờ khóe miệng, hết sức thâm trầm nói: "Để anh đoán tối hôm qua em ăn cái gì ——"

Lần đầu tiên đùa kiểu này, kết quả chưa nói xong đã bị một cái gối đầu bay tới đập trúng mặt.

Vưu Khả Ý đầy trung khí, tuyệt đối không giống như bệnh nhân mà rống to một câu với anh: "Nghiêm! Khuynh!"

Nghiêm Khuynh ôm gối đầu nhìn dáng vẻ cô thẹn quá thành giận, từ từ cười lên.

Vưu Khả Ý thấy anh bị đập đầu còn cười vui vẻ nên sững sờ, xị mặt xuống hỏi anh: "Cười gì mà cười hả? Bị đập còn cười vui vẻ như vậy?"

Anh nhìn cô, cong khóe miệng nói: "Bởi vì em tức giận cũng rất đẹp mắt."

Lần này, Vưu Khả Ý hoàn toàn không nói ra lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh rất lâu, hai gò má nóng bỏnglầm bầm một câu: "Lúc nào thì học được nói lời ân ái rồi. . . . . ."

Mặt mày anh vẫn cong cong nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói: "Kỹ năng mới học!"  

Dù Sao Cũng Phải Ở Bên NhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ