Chương 47

1.8K 57 0
                                    

  Cuối cùng động tĩnh trên giường cũng gọi Chúc Ngữ tỉnh từ trong hồi ức, bà nhào tới bên giường đầu tiên, vội vàng hỏi con gái: "Con đã tỉnh? Cảm thấy như thế nào hả?"

Bà vội vàng giơ tay lên ấn cái nút ở đầu giường, sau đó nói với Vưu Khả Ý: "Con đừng vội, bác sĩ lập tức tới ngay, không nên gấp!"

Một mình nói chuyện thao thao bất tuyệt, cũng không biết cuối cùng bà có phát hiện hay không, thật ra thì hiện tại những lời này hoàn toàn không phải đang an ủi Vưu Khả Ý, mà ngược lại đang an ủi chính bà.

Cái ót của Vưu Khả Ý vô cùng đau đớn, đè ở trên gối đầu chỉ cảm thấy thần kinh giật giật. Cô giơ tay lên sờ sờ, phát hiện trên ót của mình quấn một vòng băng bó dày đặc.

Cô nhìn người phụ nữ nhiều tuổi ở mép giường níu tay của cô lại, cau mày trách cứ cô: "Không cho sờ loạn! Vết thương rất sâu, còn hơi chấn thương sọ não nhẹ, con an phận một chút!"

Giờ khắc này, Vưu Khả Ý không giãy giụa, chỉ nhẹ nhàng rút tay trái từ trong tay mẹ về.

Cô rất quen thuộc thái độ của mẹ, bởi vì 21 năm trong quá khứ, gần như mỗi lần cô về nhà đều sẽ nhìn thấy vẻ mặt như thế.

"Vưu Khả Ý, không cho nghịch máy vi tính! Vào thư phòng làm đề toán cho mẹ!"

"Vưu Khả Ý, tắt TV! Lập tức tắt! Hôm nay con luyện đủ ba giờ múa chưa? Không luyện đủ thì không cho xem ti vi!"

"Vưu Khả Ý, con lập tức từ chối công việc ở trung tâm đào tạo cho mẹ! Mẹ không nuôi nổi con sao? Từ nhỏ mẹ đưa con đi luyện múa chính là vì để cho con đi làm giáo viên kiêm chức gì đó? Mẹ cho con biết, mẹ không cho con lãng phí thời gian ở trong loại chuyện không có ý nghĩa này!"

. . . . . .

Có quá nhiều thứ không được phép, nhiều đến mức khiến cho trong quá trình cô đang trưởng thành dần dần quên mất mình muốn cái gì, chỉ biết mẹ không cho cô làm cái gì.

Thế nhưng một lần ——

Cô ngẩng đầu nhìn mẹ, khẽ hỏi một câu: "Mẹ đã không cho con sờ loạn, sợ vết thương chuyển biến xấu, thì tại sao trước đó muốn đập con bị thương đây?"

Vẻ mặt Chúc Ngữ cứng đờ, vẻ mặt trách móc nặng nề lộ ra ngoài một cách tự nhiên của một tích tắc trước chợt biến mất.

Bà quen ra lệnh, quen người bên cạnh đều nghe chỉ thị của bà, không làm trái chút nào, cho nên vừa rồi lại bắt đầu ra lệnh cho Vưu Khả Ý theo bản năng.

Dừng một chút, bà nói: " Khả Ý, con biết mẹ không cố ý, cho tới bây giờ mẹ cũng không muốn tổn thương con, trước đó chỉ là quá tức giận, muốn đập tên lưu manh ấy ——"

"Anh ấy tên là Nghiêm Khuynh." Vưu Khả Ý cắt đứt từng câu từng chữ của bà.

Chúc Ngữ dừng lại chốc lát, ánh mắt vừa mới dịu xuống lại trở nên cứng rắn.

Giọng điệu của bà bình thường nói: "Cậu ta tên là gì có quan hệ với mẹ sao?"

Vưu Khả Ý nhìn bà không lên tiếng.

Chúc Ngữ nhắm mắt lại, lúc mở ra đã điều chỉnh xong cảm xúc, khẽ nói: "Con còn trẻ, không biết rốt cuộc hiện tại mình đang làm gì. Người trẻ tuổi thường đi nhầm đường, một lần hai lần cũng không sao, chỉ cần biết quay đầu lại là tốt rồi ——"

"Con sẽ không quay đầu." Vưu Khả Ý nhìn thẳng vào bà, âm thanh cũng không lớn, nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng, mang theo toàn bộ dũng khí và tinh thần phản kháng của cô.

Chúc Ngữ giống như không nghe thấy, nói tiếp: "Về phần trung tâm đào tạo bên kia, mẹ đã tự mình tới cửa thăm hỏi qua rồi, cũng nói với quản lý rồi, về sau con cũng không cần đi nữa. Anh ta biết con có thể vào đoàn văn công, đã chủ động bày tỏ sẽ không làm lỡ tiền đồ của con, con có thể yên tâm."

Thậm chí bà khẽ cười với Vưu Khả Ý, cố làm ra vẻ thoải mái mà nói: "Còn nữa, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, mẹ biết rõ tư tưởng của người trẻ tuổi các con tiến bộ, cũng không đặc biệt để ý chuyện đêm đầu như vậy. Cho nên con chỉ cần vạch rõ giới hạn với người đàn ông kia là được, người trong sạch còn nhiều, trước tiên mẹ đã giúp con xem xét qua nhiều người. Tuổi của con trai đoàn trường và con cũng không chênh lệch lớn lắm, hôm nào gặp mặt đi. Với trình độ của con, điều kiện của nhà chúng ta, còn có giao tình của mẹ và đoàn trường, hai người các con rất có tương lai phát triển ——"

"Mẹ." Vưu Khả Ý nhẹ giọng cắt đứt bà, "Mẹ nói xong chưa?"

Miệng Chúc Ngữ giật giật, lại không nói ra lời được.

Bà ít khi nhìn thấy trên mặt con gái lộ ra vẻ mặt như bây giờ, cũng không phải vẻ mặt không tình nguyện lúc bị áp bức đến cực hạn, cũng không phải là vẻ mặt lựa chọn thỏa hiệp thì có chút đau thương nhưng lại không thể không khuất phục.

Giờ phút này, Vưu Khả Ý cứ yên lặng nhìn bà như vậy, cũng không có bất kỳ không vui nào, "Nếu như mẹ nói xong rồi, vậy thì hãy nghe con nói."

"Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện con đều phải nghe lời mẹ, mẹ thiên vị chị, con không thể có câu oán hận, bởi vì chị tốt hơn con ưu tú hơn con, mẹ nói cho con biết đây là nguyên nhân từ con, không trách được mẹ. Sau đó chị đi, mẹ đột nhiên thấy được con, trong nháy mắt đè toàn bộ áp lực lên trên người của con, mẹ cũng không hỏi con có đồng ý hay không, bởi vì con là con gái của mẹ, mẹ nói cho con biết mẹ làm tất cả đều là vì tốt cho con ——"

"Chẳng lẽ mẹ không vì tốt cho con sao?" Chúc Ngữ đột nhiên đề cao giọng nói chất vấn cô.

"Vì tốt cho con. . . . . ." Vưu Khả Ý lặp lại một lần nữa, khóe miệng cong lên cười khe khẽ hai tiếng, "Mẹ, cái gì là vì tốt cho một người, mẹ thật sự biết không?"

Vì tốt cho cô, đều đặt hỉ nộ ái ố của cô ở trong lòng, ngay cả cử động nhỏ nhất của cô cũng nhìn ở trong mắt, cho nên mới phải tùy tiện mượn cớ đưa ô cho cô trong đêm mưa, bản thân lại đội mưa mà về, chỉ vì không để cho cô bởi vì đuổi theo bước tiến của anh mà anh thất tha thất thểu kéo cái chân bị thương bước thấp bước cao đi.

Vì tốt cho cô, là hiểu cô cần cái gì, vừa bắt đầu vì tương lai của cô mà đẩy cô ra, nhưng cuối cùng cũng hiểu cô muốn cũng chỉ là lấy được sự đáp lại của người yêu, bất chấp tất cả ôm cô.

Cô bị thương cũng được, cô đơn một mình cũng được, thấy Lục Đồng gặp chuyện không may vừa lo lắng vừa tay chân luống cuống cũng được, đó thật sự là những người vì tốt cho cô mà vẫn im lặng bầu bạn với cô.

Những lời mở đầu luôn miệng nói vì tốt cho cô nhưng mẹ còn chưa từng cho cô tất cả.

A đúng rồi, mẹ cũng cho cô một thứ mà người khác chưa từng cho, ví dụ như một cú thật mạnh trên ót.

Cô hơi buồn cười, hốc mắt lại chua xót hơn thân thể.

Cảm xúc của Chúc Ngữ lại kích động một lần nữa, vừa muốn nói gì, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra, bác sĩ cầm bệnh án đi vào, hỏi một câu: "Đã tỉnh rồi hả?"

Vưu Khả Ý không nói thêm gì nữa, chuyên tâm tiếp nhận kiểm tra của bác sĩ, mà Chúc Ngữ lặng lẽ lui đến bên giường, cũng ngậm miệng lại.

Kiểm tra kéo dài gần mười phút, sau khi bác sĩ đi, trong phòng bệnh lại khôi phục vắng vẻ một lần nữa.

Vưu Khả Ý đưa tay sờ sờ ở dưới gối, sau đó dừng lại chốc lát, hỏi người bên cửa sổ: "Điện thoại di động của con đâu?"

Chúc Ngữ không lên tiếng.

"Mẹ, con đang hỏi mẹ, điện thoại di động của con đâu?" Cô lặp lại một lần nữa.

Lần này, Chúc Ngữ híp mắt hỏi một câu: "Con muốn điện thoại di động làm gì? Gọi điện thoại cho người đàn ông kia?"

Vưu Khả Ý nhắm mắt, dừng một chút, nói: "Con và anh ấy cũng chưa từng xảy ra cái gì. Chúng con chỉ đơn thuần ngủ ở trên một cái giường, không hề làm gì cả." Cô lại mở mắt nhìn Chúc Ngữ, "Hiện tại mẹ hài lòng chưa? Có thể trả lại điện thoại di động cho con không?"

Đầu tiên là Chúc Ngữ không thể tin trợn to hai mắt, sau đó giống như suy nghĩ lời của cô có thể tin hay không trong chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, "Bây giờ con cần tĩnh dưỡng, mẹ tạm thời bảo quản điện thoại di động thay con."

Sau khi tranh chấp thời gian dài, Vưu Khả Ý vẫn không thể lấy điện thoại di động về, cô nhìn thấy trên mặt mẹ hoàn toàn là vẻ mặt nắm trong tay toàn cục như trước đây, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Mẹ, có phải đời này tất cả điều con muốn, chỉ cần mẹ không đồng ý, thì mẹ vĩnh viễn sẽ không đồng ý hay không?"

Chúc Ngữ trả lời như vậy: "Sớm muộn sẽ có một ngày con hiểu, mẹ làm tất cả đều là vì muốn tốt cho con."

Trong người Vưu Khả Ý có thương tích, bà cũng không muốn bây giờ xảy ra xung đột với con gái, cho nên bà chỉ dùng dáng vẻ dịu dàng phòng ngự, nhưng cho dù là phòng ngự, cũng sẽ không có chút thỏa hiệp nhượng bộ nào.  

Dù Sao Cũng Phải Ở Bên NhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ