Đệ thất kỳ

67 2 0
                                    



"Hắc Mãn Thiên! Đệ đâu rồi?"- Mặc Ngôn mơ màng đưa tay sờ mó xung quanh mới phát hiện kế bên hắn hoàn toàn không có lấy một bóng người, lúc này hắn mới giật mình tỉnh luôn cả ngủ nhìn khắp phòng. Mặc Ngôn thở dài, đưa tay gãi đầu, nhớ lại sự việc vừa rồi. Hắn bị sư phụ truy cùng giết tận, may mắn từ trước quen được A Tỷ ở tửu lâu nên có thể nương trú được, cũng không lo cái ăn lâu dài. Còn hài tử hôm qua hắn tìm được....không phải chỉ là mộng chứ? Nếu là mộng thật thì hắn cũng dám tin, trên đời này làm sao có thể tồn tại một thiếu niên xinh đẹp hơn cả nữ tử chứ! Hắn căn bản không tin. Đúng, chỉ là mộng thôi... Sau đó, hắn tiếp tục nằm xuống, đắp chăn ngủ tiếp.

KHÔNG ĐÚNG, rõ ràng là thực, nam hài đó tên là Mãn Thiên, quên cả chỗ ở, ăn rất nhiều và hiển nhiên..... rất xinh đẹp. Nếu là mộng thì không thể nào hắn lại nhớ một cách chân thực đến như vậy!

Thiên a! Rốt cuộc là người tên Hắc Mãn Thiên đó có ở đây hay không?

"Sư huynh a~"

"Hử?"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của một nam hài khiến Mặc Ngôn một trận mao cốt tủng thiên*, lại nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé lấp ló sau cánh cửa gỗ, hắn lại càng thêm phần tò mò. Người này....không phải là y chứ?! Nuốt một ngụm nước bọt, hắn giở chăn đơn bước xuống giường, sau đó lên tiếng:

"Đệ là... Hắc...Mãn Thiên.....đúng không?"- Sau khi nói ra câu đó, hắn nhăn mặt. Thật sự là quá kỳ lạ đi, hắn từ khi nào lại có thể chỉ vì một nam hài mà trở nên không bình thường như vậy?

"Ha ha ha ha...."- Nam hài cười, lại tựa như yến anh ríu rít, nghe qua mà khiến lòng người sảng khoái. Y bước vào, trên tay cầm theo một thực hạp cỡ đại đặt lên bàn tròn. Mặc Ngôn liền bị kích cỡ của thực hạp kia lấy mất sự tập trung, rất nhanh liền chú tâm xem bên trong rốt cuộc chứa bao nhiêu món mà có thể to đến thế? Hắn chỉ tay, nói:

"Trong đây là gì?"- Mắt hắn vẫn chưa rời khỏi nó từ khi nam hài kia bước vào phòng.

"Thức ăn a"- Hắn hắc tuyến, đương nhiên hắn biết thực hạp dùng để đựng thức ăn.

"Đây là cho ai ăn ?"- Mặc Ngôn lại hỏi

"Đương nhiên là đệ."-Y thản nhiên trả lời, không để ý xem trên mặt hắn vì câu nói kia dọa sợ. Sau đó mới lắp bắp.

"Vậy còn huynh?"- Đúng a, huynh ăn gì đây chứ, một mình đệ có thể ăn hết sao? Hơn nữa, nhìn thế nào cũng thấy đây rõ ràng là do A Tỷ làm, tỷ ấy biết ta ăn nhiều nên mới làm, còn đệ....chỉ là tiện tay thêm chút đỉnh thôi!

Nhưng mà những lời này hắn chỉ có thể nói thầm trong lòng, không rõ xem nếu nói ra thật thì y sẽ phản ứng thế nào đây, mà hắn lại không muốn nhìn tiểu đệ đệ xinh đẹp phải phiền lòng vì cái ăn của mình a.

Nhìn thấy dáng vẻ u sầu của Mặc Ngôn, Mãn Thiên liền lập tức nhận ra, đây là vì y, y khiến cho sư huynh buồn phiền. Y liền đi tới kéo ống tay áo hắn, vẻ mặt hối hận nhìn vào mắt hắn.

Mặc Ngôn giật mình, quay đầu nhìn về phía y. Từ nãy đến giờ hắn cũng không phát hiện được, đệ đệ của hắn đang mặc y phục của nữ tử. Đột ngột rút tay ra, hắn liền tránh né ánh mắt của y, lùi lại đằng sau rồi nói:

Ngạo tuyết hàn maiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ