Chương 4.3:Điều đó thực sự khá ngầu đấy

807 90 23
                                    

Jeff's POV:

Ugh...đầu mình đau vcl!? Ơ sao mà mình không thấy bất cứ thứ gì thế này? Chả lẽ lại mù con mẹ nó lòa như Jack rồi??? Không,chắc là bị bịt mắt thôi... Ủa,có tiếng bước chân...

- OIIIIIIIIII !! CÓ AI Ở ĐÓ KHÔNG?~

...Không có ai trả lời...

Tôi bắt đầu cựa quậy tay nhưng chúng đã bị cột lại vào thành giường rồi. Cỏ vẻ như có ai đó đã cởi áo khoác của tôi ra và để lại mỗi cái quần. Shit...điều này chẳng hay một chút nào cả...

Tiếng bước chân ngày càng to và rõ hơn, theo sau đó là tiếng cửa sắt mở chầm chậm. Người đó tiền gần về phía chiếc gường tôi đang nằm và giật mạnh cái bịt mắt ra.

Ánh sáng đột ngột xuất hiện làm đôi mắt mất mí này không kịp thích ứng. Sau khi làm quen dần với thứ ánh sáng khốn kiếp này, tôi mở mắt ra, và nhìn thấy một tên đang cầm chiếc đèn pin mà chiếu thẳng vào mặt tôi.

- Này tên kia, chuyện-

- Im mồm đi bông tuyết, nếu không cái vết cắt trên miệng cậu sẽ kéo dài ra tận sau gáy đấy.

Tôi quay ra, nhìn kĩ vào người kia. Ông ta đeo một cái kính tròn trên mặt và đầu tóc thì như cái tổ chim. Có vài cây đinh được đóng vào phần đầu bên trải của ổng, trong khi phần còn lại được cạo trọc lốc. Và rồi tôi nhận ra ông ta có mặc một chiếc áo khoác trắng dài đến đầu gối, là bác sĩ à?

- Chuyện gì vậy Jeffery?

Ông ta đeo găng tay vào.

- Ông có phải là bác sĩ hay là cái gì đó tương tự không?

- Hahaha!!!

- Có gì đáng cười vậy?

Ông ta trở về đến bên tôi và tiêm một thứ chất lỏng vào cánh tay tôi.

- Ta đã nghĩ là cậu sẽ hỏi những thứ như kiểu ''Đây là đâu?'' hay ''Ngươi là ai?''. Nhưng hóa ra điều cậu muốn hỏi lại là ta có phải là bác sĩ hay không ư?. Hahaha không, Jeffrey... Ta không phải bác sĩ. Ta từng làm việc trong một nhà máy nhưng sau đó lũ Không đầu đã bắt cóc ta... và ta trở thành người chế tạo vũ khí cho chúng.

Rồi ông ta trở lại bên cái bàn sắt, trên đó là vô số các con dao mổ và kim tiêm khác nhau.

- Ông đang làm cái-

- Bí mật.

- Ồ...

Ánh mắt tôi chuyển về cái trần nhà mốc meo. Bốn bức tường được phủ bằng máu và thứ ánh sáng duy nhất là từ một cái lỗ trên trần và nó đang chiểu thẳng vào mắt tôi. Cái lỗ khá to, tôi hoàn toàn có thể chui qua được nhưng nếu không có ai giúp tôi đứng dậy thì...

- Hey, có phải là ông chuẩn bị... tiêm tôi bằng thứ chất lỏng đó không?

- Đó mới chính là câu hỏi ta muốn nghe đó. Tất cả những gì ta có thể nói là cậu sẽ không thể di chuyển, cảm nhận hay nghe thấy bất cứ thứ gì trong vòng 3 ngày tới.

Người đàn ông mỉm cười và cầm lấy con dao mổ trên bàn, tiến về phía tôi.

Jack... làm ơn... hãy đến cứu tôi.

(Trans) (EJ x Jeff) Black TearsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ