Chương 12

8.6K 578 91
                                    

Trảm Hồn Sứ là lệ khí trời sinh cao sâu ngàn tấc, bởi vậy từ lúc sinh ra đã biết thế nào là cầm đao định sinh tử, phán quỷ thần. Nhưng mà không ai dạy cho anh làm sao nuông chiều thiếu phụ mang thai.

Bụng của Triệu Vân Lan càng lúc càng căng tròn, tính cách cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Đương nhiên Triệu Vân Lan không giống với những Omega suốt ngày chỉ biết khóc lóc sướt mướt kia, thế nhưng phương thức phát cáu chính là không hề phân biệt tốt xấu mà lúc nào cũng mở miệng giáo huấn Thẩm Nguy không ngừng. Nguyên nhân cụ thể có thể là do Thẩm Nguy buổi sáng rời giường không hôn hôn hắn một cái, có thể là do buổi sáng rán trứng gà có hình dạng không ngon mắt, hoặc cũng có thể do màu cà vạt của Thẩm Nguy khiến người ta có tâm tình bực bội, lý do thì kì quái đủ đường, còn giảng giải cả đạo lý. Trảm Hồn Sứ đáng thương làm việc hơn mười ngàn năm qua còn chưa từng bị ai trèo lên đầu lên cổ giáo huấn như thế, mạnh miệng cũng không thể mạnh miệng, chỉ đành cúi đầu thành khuẩn lặp đi lặp lại "Tôi sai rồi" mặc dù anh cũng không biết mình sai ở đâu, còn nhờ đồng nghiệp lên mang đặt hàng khuôn đúc trứng đẹp mắt.

"Vân Lan, hôm nay muốn ăn trứng rán hình gì?"

"Anh tự quyết đi"

... Tự quyết là tự quyết như thế nào?

Thẩm Nguy bị câu hỏi đã hành hạ bao nhiêu Alpha suốt cả thập kỉ qua khiến cho bối rối một hồi lâu, bên kia là Omega đã bắt đầu không kiên nhẫn đợi ăn sáng chậc chậc lưỡi, dường như là lại sắp muốn giáo huấn cái gì, thế là anh từ từ nhắm hai mắt vớ lấy một cái khuôn đúc hình trái tim đặt vào nồi, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng hai mươi câu "Tôi sai rồi cậu đừng nóng giận" chuẩn bị kịp thời sử dụng.

Cũng may Triệu Vân Lan hôm nay tâm tình không tệ, cũng không quan tâm trứng gà có hình dạng gì. Thuận lợi ăn sáng xong xuôi, Triệu Vân Lan bò lên ghế salon nằm. Từ sau khi xuất viện, Triệu xử trưởng không hề đi làm một ngày, đội điều tra đặc biệt cũng mừng rỡ tận hưởng cảm giác lười biếng, mỗi ngày chỉ gọi điện theo thông lệ báo cáo một lần.

Nghe xong báo cáo, Triệu Vân Lan cúp điện thoại xuống, nhìn chằm chằm Thẩm Nguy còn đang đứng rửa chén một góc, ánh mắt trầm tư. Nhớ đến hôm qua Thẩm Nguy vừa mới bị Triệu Vân Lan la mắng nửa ngày vì sao tôi nhìn anh mà anh còn không qua đây ôm tôi một cái thế là anh liền đẩy nhanh gấp ba lần tốc độ rửa xong bát, sau đó tự giác đi tới, đứng phía sau ghế salon ôm lấy Triệu Vân Lan của mình, còn nhẹ nhàng xoa bóp mấy huyệt vị phía sau cho hắn thuận khí.

"Bảo bối, tôi cảm thấy đám ranh con này chắc chắn là thừa dịp tôi không có ở đó mà bày trò lười biếng rồi"

Triệu Vân Lan giọng điệu nghe không ra là buồn hay vui, hắn đưa lưng về phía Thẩm Nguy khiến anh nhìn không được hiện tại trên mặt người kia đang biểu cảm như thế nào, suy nghĩ một lát, liền cẩn thận nói.

"Tôi cảm thấy mọi người hẳn sẽ làm việc chăm chỉ giống như lúc có cậu ở đó thôi."

"Không" Triệu Vân Lan lắc đầu "Tôi hiểu rõ nhất tính tình của đám người này như nào, bọn họ nhất định dỡ cả nóc nhà luôn rồi. Không được, tôi phải đi kiểm tra chút"

[Nguy Lan] [ABO] Mang thai ngoài ý muốnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ