Chap 11: Tháng Ngày Bên Anh.

283 22 7
                                    

"Tại sao lại đưa tôi đến đây?" Anh lạnh lùng hỏi cậu.

"Anh không nhớ nơi này sao? Lúc trước anh cùng hai bác và bà của anh đã từng sống ở đây. Khi bà mất rồi thì gia đình anh mới lên Seoul đó!" Cậu tỉ mĩ kể lại để gợi lại cho anh.

Đáp lại là một cái lắc đầu của anh.

"Thôi! Không sao cả. Hiện giờ không nhớ thì sau này nhớ!" Cậu cười hiền với anh.

"Anh mang quần áo lên phòng đi. Phòng của anh nằm phía bên trái cầu thang ấy. Để em làm buổi trưa, chắc anh cũng đói rồi. Cất đồ xong thì nghỉ ngơi cho thoải mái đi!"

"Uhm!" Anh đi theo sự chỉ dẫn của cậu. Đi đến nửa cầu thang thì anh quay lại hỏi cậu "Cậu có cần tôi giúp mang quần áo lên phòng không?"

"Vậy anh giúp em nha! Phòng em ở đối diện phòng anh ấy!"

"Uhm!"

Sau khi về phòng tắm rửa, thay đồ xong anh đi xuống nhà dưới với chiếc khăn đang lau tóc ướt. Bất chợt có cái mùi hương gì đó bay vào mũi kéo anh thẳng đến nhà bếp.

"Wow....Không ngờ cậu làm thức ăn giỏi thật đấy!"

"Em mà!" Cậu quay lại nhìn anh cười với bờ má đỏ ửng, trên người thì khoác một chiếc tạp đề hình gấu Brown Kiss làm anh ngây người ra.

"A? Ưm..ờ!" Anh lắc đầu chớp mắt về chấn chỉnh lại bản thân.

"Giờ thì ăn thôi!" Cậu mang đĩa thức ăn cuối cùng ra và ngồi vào bàn.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, anh ít nói và lạnh lùng hẳn đi, mọi cuộc nói chuyện hầu như đều do cậu mở đầu.

"Tối mình đi ra công viên dạo nha anh?"

"Ưm...sao cũng được!"

"Ăn xong anh định làm gì?"

"Tôi?" Anh ngó xung quanh căn nhà rồi nói tiếp "Căn nhà này lâu rồi không có người ở, bụi bám nhiều quá. Tôi sẽ dọn dẹp nó! Cậu giúp tôi chứ?" (Ông này mất trí nhớ chứ cái tánh kĩ lưỡng không bỏ được →_→)

"Tất nhiên rồi anh!"

"Vậy được!"

"Thức ăn hợp với anh không?" Cậu hỏi và đang rất mong đợi câu trả lời từ anh.

"Uhm...ngon!" (Nói lạnh vậy thôi chứ trong lòng anh đang muốn ăn hết chỗ thức ăn này)

"Hihi..." Cậu híp mắc nhìn anh.

Ăn xong hai người bắt tay vào công việc ngay. Lau bàn, hút bụi, dọn dẹp, họ làm một cách hăng hái.

"Yahh! Sao cậu lại kiếm chuyện với tôi hả?" Anh nhìn chiếc gối mới vừa ném trúng mình rồi quay  sang nhìn cậu với ánh mắt rực lửa la lối.

"Tại em thích!" Cậu nghênh mặt lên cười mỉm nói.

"Cậu giỏi lắm. Có ngon thì đừng có chạy!"

"Anh ngon thì đến đây!" Cậu chạy lon ton quanh nhà. Hai người chơi mèo chuột từ trong nhà ra sân rồi từ sân vào lại nhà. Đến khi cậu đã đuối sức không chạy nổi nữa thì bị anh tóm được, anh véo hai má mochi của cậu đỏ tấy cả lên.

[HopeMin] Bình Yên Của Em!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ