Sana giật mạnh chiếc vòng cổ ngọc trai của mình. Cảm giác thật ngột ngạt, thật ngột ngạt. Đó là một lời nhắc nhở về số phận đang chờ đợi em —một số phận mà lẽ ra em phải tránh, nhưng người lẽ ra phải ở đây để giải thoát cho em lại không có ở đây. Người đã đến trễ ba tiếng, và thời gian không còn nhiều.
Nayeonie...
Em khao khát nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mọi chuyện bắt đầu, nơi Sana đã nhìn thấy Nayeon từ hồi tiểu học khi gia đình em mới chuyển đến từ Nhật Bản, khi đó Sana là cô bé mới.
Sana đã chạy ra ngoài qua khoảng sân rộng, ra khỏi cổng, đến vỉa hè, hét lên "Xin chào! Tên tớ là Sana!" cụm từ duy nhất em biết trong ngôn ngữ mới này. Nayeon quay lại, cười toe toét với em rồi. "Xin chào, tớ là Nayeon." Và thế là câu chuyện của họ bắt đầu.
Nayeon không bận tâm về rào cản ngôn ngữ ban đầu của họ. Nàng thích dạy Sana những từ mới, giới thiệu cho em những món ăn mới, chỉ cho em một cái nhìn mới về thế giới. Mỗi ngày sau giờ học, Nayeon nắm tay Sana và họ đi bộ đến cửa hàng tiện lợi gần nhất và mua đồ ăn nhẹ. Đôi khi là kem, đôi khi là sữa chuối, đôi khi là pepero. Với Nayeon, nó luôn ngọt ngào. Còn Nayeon thì luôn khăng khăng đòi dùng tiền tiêu vặt để trả. Ngay cả khi họ mới 8 tuổi, Nayeon vẫn chăm sóc Sana. Ngay cả khi Sana đã thông thạo tiếng Hàn, ngay cả khi em có đủ tiền để tự lo cho bản thân, Nayeon vẫn luôn bảo vệ, luôn đi trước em một bước. Nó khiến em cảm thấy được yêu theo cách mà em không thể diễn tả thành lời. Đó là sự ấm áp tồn tại sâu thẳm trong em. Đó là điều mà ngay cả khi còn nhỏ, em biết rằng không phải ai cũng có thể cảm nhận được.
Sana không thể nhớ khi nào tất cả biến thành một thứ gì đó hơn thế nữa vì có cảm giác như nó luôn luôn như vậy . Luôn luôn là em và Nayeon. Đó là hai người họ chống lại thế giới.
Hoặc nó được cho là như vậy.
Sana ngồi xuống giường, chiếc váy vải tuyn màu hồng của em phồng ra xung quanh em. Em có thể nghe thấy âm nhạc từ bữa tiệc ở tầng dưới. Bữa tiệc mà em dự kiến sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Bữa tiệc mà bố mẹ em sẽ thông báo với mọi người rằng em sẽ đính hôn với người khác. Một người không phải là Nayeon.
Gia đình em chưa bao giờ để tâm đến Nayeon. Đối với họ, nàng chỉ là một cô gái hàng xóm. Nàng là bạn học của Sana. Nàng là người bạn duy nhất mà Sana ngủ lại qua đêm - người bạn duy nhất không cố gắng lợi dụng Sana khi họ phát hiện ra gia đình em giàu có và có quan hệ tốt như thế nào.
Đã nhiều năm kể từ lần ngủ lại của họ. Họ đã học đại học ở Seoul, tốt nghiệp xuất sắc và ở nhà vào mùa hè trước khi bắt đầu cuộc sống mới. Những cuộc đời lẽ ra phải gắn bó với nhau cho đến khi bố mẹ Sana bắt em ngồi xuống với ánh mắt van nài. Nửa tiếng sau, Sana rời bàn ăn với đôi mắt sưng húp đỏ hoe, phớt lờ tiếng kêu gọi quay lại của bố mẹ.
Em đã chạy ra khỏi cửa, gọi Nayeon trước khi đi giày.
"Có chuyện gì vậy?" Nayeon nói với giọng vui vẻ hơn bao giờ hết khi nàng trả lời điện thoại.
BẠN ĐANG ĐỌC
"mọi người ơi, bây giờ sana là của mình🔫💘"
Kısa Hikayevì sanayeon là chân ái của mình 💕 170501 - 181229.