Chương 39: Khách không mời mà đến

196 6 0
                                    


  Thời điểm bị Tiêu Lang ngậm cánh môi, Thư Lan giống như nếm được mùi vị nước suối trong veo.

Vừa mới bắt đầu, nàng rất không có thói quen dưới váy ướt chèm nhẹp, nhưng ngồi ngồi, cũng cảm thấy không có gì, huống chi tất cả lực chú ý nàng đều tập trung vào trên môi được hắn bừa bãi thưởng thức, trên lưỡi, cái loại tư vị đó hơi ngứa có chút mềm lại rất thoải mái để cho nàng có loại cảm giác phơi phới.

Thư Lan thật rất thoải mái, cho nên trong khi Tiêu Lang dịu dàng triền miên hôn ở bên, đã ngủ.

Chờ Tiêu Lang ý thức được có cái gì không đúng, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện lười nha đầu vùi ở trong ngực hắn đang ngủ say. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hồng nộn.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm thật lâu, trên trán nổi gân xanh lại bình phục, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, có thể chỉ một mình hắn lúc môi chạm vào nhau, tim sẽ đập nhanh hô hấp dồn dập huyết dịch toàn thân sôi trào thôi. . . . . .

Người này, khi hắn chiếm được tiện nghi luôn có thể cho hắn đả kích trầm trọng.

Là phương thức hắn hôn có vấn đề sao? Có lẽ nàng chỉ là quá mệt mỏi. . . . . .

Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Lan, Tiêu Lang đặt nàng nằm trên cỏ bên cạnh, lại đi trong sông xiên một con cá. Sau đó hắn không có lập tức đánh thức Thư Lan, mà là đứng ở bờ sông rửa hai con cá sạch sẽ, mới kêu nàng tỉnh: "A Lan, đi về nhà!"

Thư Lan dụi mắt, bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, nhớ tới lúc đi qua đường dài, nàng đưa hai tay hướng Tiêu Lang: "Lang ca ca, ta buồn ngủ quá, ngươi cõng ta trở về có được hay không?" Mắt hạnh sương mù, mở ra rồi khép lại, mơ mơ màng màng nhìn hắn.

Nghĩ đến lòng bàn chân nàng hồng hồng, Tiêu Lang đem trúc mâu bỏ vào trong thùng gỗ, một lát lúc cõng Thư Lan lên chắc chắn có thể lấy được, mới khom lưng ngồi xổm xuống, "Lên đây đi."

Thư Lan vuốt mắt đứng lên, hơi lắc lư mà đi đến sau lưng Tiêu Lang, đưa tay vòng chắc cổ của hắn, dán vào lưng của hắn rồi ngủ tiếp.

Tiêu Lang nhấc nàng lên cân, đứng dậy không tốn sức chút nào, cẩn thận từng li từng tí dùng tay vòng quanh đầu gối Thư Lan nhấc thùng gỗ, vững vàng đi trở về.

Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, chiếu loang lổ ở trên thân hai người.

Không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên Thư Lan tỉnh lại, bên tai lưu lại âm thanh vỗ cánh, nàng ngẩn người, sau đó nghe được dưới người có chút hô hấp thô trọng, còn có thông qua hõm vai lỗ tai hắn, truyền tới tiếng tim đập trầm ổn vững vàng.

Nàng quay đầu, đã nhìn thấy gò má Tiêu Lang chảy mồ hôi, hắn cũng vừa đúng nghiêng đầu nhìn lại, cười hỏi nàng: "Tỉnh à?"

Từng giọt mồ hôi rịn ra cái trán, lông mày phấn khởi, con ngươi cười chúm chím, khoảng cách nàng và hắn gần như vậy, gần đến nỗi nàng có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt hắn, ngắn như vậy mỏng thế kia, bình thường vốn không thấy. . . . . .

Giống như chân không có đau.

"Lang ca ca, ngươi thả ta xuống đi, ta muốn tự mình đi." Thư Lan chống cánh tay lên, uốn éo người muốn đi xuống.

Vết thương cánh tay trái bị nàng đụng phải, Tiêu Lang hít một hơi thật sâu, vội khom lưng đặt nàng xuống, thu hồi cánh tay nhìn, mới phát hiện vết thương rách ra, một chút vết máu tràn ra trên băng vải.

Hắn nâng cánh tay lên, không muốn để Thư Lan phát hiện, nhưng Thư Lan đã mắt nhìn thấy.

"Lang ca ca, ngươi chảy máu!" Thư Lan giật mình lại đau lòng kêu lên, nàng đã từng bị chảy máu, biết chảy máu đau rất nhiều.

Tiêu Lang đè lại vết thương, một lát sau mới nói: "Không có việc gì, chỉ chảy một chút, không đau , chúng ta nhanh về nhà thôi." Vừa đúng cũng đến đầu thôn rồi, coi như Thư Lan bất tỉnh, hắn cũng sẽ đánh thức nàng.

Thư Lan có chút không yên lòng mà đi ở bên tay trái Tiêu Lang, thỉnh thoảng liền quay đầu xem một chút, thấy kia vết máu thật không có chảy ra nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, "Phụ thân không ở nhà, nếu máu Lang ca ca vẫn chảy sẽ không tốt."

Đây chính là quan tâm hắn rồi, tâm tình Tiêu Lang tốt lắm giữ yên lặng, cười nghe Thư Lan an ủi câu có câu không ngây ngốc.

Sắp đi tới Thư gia, xa xa Tiêu Lang nhìn thấy đầu một con lừa, buộc ở trên cây liễu bên cạnh Thư gia, có người ngồi dựa lưng vào cây liễu, nửa người trên lại bị con lừa chặn lại. Hắn nhíu nhíu mày, Thư gia chỉ có Tần gia là người thân, nếu là Tần gia tới đây, nhất định sẽ ngồi xe ngựa, chẳng lẽ người này là đến khám bệnh hay sao?

Nhưng vào lúc này, một đạo âm thanh khàn khàn từ phía sau cái mông con lừa truyền tới: "A Lan mau trở lại, A Lan mau trở lại!"

Ấy là chỉ con vẹt lông trắng!

Tiêu Lang đại khái đoán được người đến là ai rồi, hắn bản năng dừng lại bước chân, Thư Lan lại vui sướng chạy tới: "Quyển Quyển!"

Nghe được âm thanh Thư Lan, Chu Nguyên Bảo đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức đứng lên, xách theo lồng tre vẹt vòng qua con lừa, chứng kiến Thư Lan, ánh mắt hắn tỏa sáng, không tự chủ bật cười: "A Lan, rốt cuộc ngươi đã về rồi, ta chờ ngươi tại nơi này đã lâu!"

"Nguyên Bảo ca!" Thư Lan trong vắt hô một tiếng, sau đó không kịp chờ đợi nhận lấy lồng chim, hướng về phía con vẹt bên trong được nàng đặt tên là Quyển Quyển nói: "Quyển Quyển, ngươi có nhớ ta hay không? Ta nhớ ngươi muốn chết !"

"A Lan thật đáng yêu, A Lan thật đáng yêu!" Quyển Quyển vỗ cánh, ở xà ngang rục rịch, đầu chuyển động cạc cạc kêu lên.

Thư Lan lập tức mặt mày cười cong cong, giơ lồng chim, mắt to không nháy mắt nhìn chằm chằm Quyển Quyển, muốn nhìn nó có gầy không. Không ngờ, con ngươi Chu Nguyên Bảo đăm đăm nhìn nàng đấy.

Hai người đã hơn nửa tháng không có gặp mặt. Mấy ngày Thư Lan mới vừa đi đó, Chu Nguyên Bảo vẫn không cảm giác được nhớ thương nàng nhiều, nhưng đến ngày thứ tư, Thư Lan vẫn không có trở lại Tần gia, hắn mới ý thức được Tần gia chỉ là nhà bà ngoại Thư Lan, nàng không thể nào thường ở trấn trên .

Vì vậy, hắn bắt đầu lo lắng, sợ nàng phải thật lâu về sau mới trở về, lại sợ nàng thật đã quên hắn, liền mỗi ngày đều muốn dạy Quyển Quyển nói chuyện, nghĩ tới Thư Lan ưa thích Quyển Quyển như vậy, chỉ cần thấy được Quyển Quyển, nàng sẽ nhớ tới mình.

Bởi vì sợ lỡ mất Thư Lan, mấy ngày này hắn vẫn không có đi chơi, mà là đàng hoàng đợi ở trong nhà, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh cách vách. Sáng nay thật vất vả nghe người làm Tần gia thông báo tiểu thư trở lại, hắn lập tức xách theo lồng chim chạy tới, muốn một lúc nào đó Thư Lan trở về lấy cớ Quyển Quyển đi xem nàng, nào nghĩ tới tới chỉ có mẹ nàng cùng tỷ tỷ nàng, nàng ở lại trong nhà.

Chu Nguyên Bảo thất vọng mà về.

[RE-UP] THÊ TỬ LƯỜI BIẾNG CỦA NAM NHÂN HUNG HÃN  - TIẾU GIAI NHÂNWhere stories live. Discover now