Chương 69: Ngoại truyện về bánh bao

329 5 0
                                    


  Editor: M.Nyoko

Kể từ sau khi quyết định muốn đứa bé, Tiêu Lang liền bắt đầu lưu ý đến nguyệt tín Thư lan.

Trước hắn nhìn qua sách thuốc ghi lại về triệu chứng có thai, biết một khi nữ tử lập gia đình không có nguyệt tín, cũng rất có thể là mang thai. Cho nên, khi nguyệt tín của Thư lan nửa tháng vẫn chưa đến, hắn đánh xe mang Thư lan đi Trình phủ, loại chuyện như vậy, hắn cái gì cũng không hiểu, phải nhờ Uyển tỷ giúp đỡ.

Biết ý hai người đến, Thư Uyển vội sai người đi tìm Lang trung, cuối cùng xác định Thư lan có bầu gần hai tháng.

Thư lan thật vui mừng, tựa bên cạnh tỷ tỷ hỏi thăm lúc nào thì có thể sinh con nít, trong mắt hạnh thật to tất cả đều là mong đợi.

Tiêu Lang vui buồn mỗi nửa, có đứa bé, cuối cùng giải quyết xong tâm sự nàng, nhưng trong lòng hắn vô cùng sợ. . . . . .

Thư Uyển đã biết tại sao Tiêu Lang không muốn đứa bé, thấy vẻ mặt hắn khẩn trương, cười với hắn nói: "Ngươi đừng lo lắng, nhất định A Lan sẽ không có chuyện gì, nếu ngươi sợ chăm sóc nàng không tốt, trước lúc nàng sinh đứa bé hai người các ngươi ở lại đây đi, Lý ma ma rất hiểu chăm sóc phụ nữ có thai, người cứ thoải mái thôi." Hiện tại liền bắt đầu lo lắng, vậy tương lai bảy, tám tháng nên làm thế nào cho phải? Đều là ngu ngốc!

"Được, vậy trước hết chúng ta ở đây." Tiêu Lang không chút nghĩ ngợi mà nói, chỉ có như vậy, hắn có thể hơi an tâm.

Buổi tối nghỉ ngơi, Thư Lan hưng phấn ngủ không yên, vùi ở trong ngực Tiêu Lang càng không ngừng nói chuyện, "Lang ca ca, ngươi nói đứa bé trong bụng ta là con trai hay là con gái vậy? Ta muốn sinh bé trai như Cẩn Lang vậy, chỉ là Nữu Nữu cũng thật đáng yêu, tỷ tỷ nói Nữu Nữu lớn lên giống ta, ngươi nói đi?" Kéo bàn tay Tiêu Lang qua đặt ở trên bụng bằng phẳng của nàng.

Nữu Nữu, Tiêu Lang suy nghĩ một chút, đừng nói, dáng dấp Nữu Nữu thật rất giống lười nha đầu.

Suy nghĩ của hắn dần dần phiêu tán, nếu như bọn họ cũng sanh con gái, nàng khẳng định cực kỳ giống lười nha đầu, vừa nghĩ tới tương lai sẽ có một tiểu nha đầu mở mắt to như nước trong veo gọi hắn phụ thân, hắn liền không nhịn được cười, nhẹ nhàng vuốt ve bụng Thư Lan, hôn trán nàng: "Sinh khuê nữ đi, cũng giống ngươi trắng noãn đẹp mắt."

Đây là lần đầu tiên sau khi hắn biết được nàng mang thai lộ ra nụ cười, Thư lan hôn bả vai hắn một cái, học tỷ tỷ an ủi hắn như vậy: "Ngươi hãy yên tâm đi, ta không sao ."

Có lẽ là đứa bé nghe được cha mẹ nói chuyện, biết không gặp mặt phụ thân rất lo lắng mẫu thân, tiểu bảo bảo vẫn luôn ngoan ngoãn, chưa bao giờ náo Thư lan, loại chuyện nôn mửa đó cũng không có xảy ra ở trên người nàng, an an ổn ổn đã đến ngày sắp sanh.

Thư Uyển tự mình đỡ muội muội vào sớm chuẩn bị thỏa đáng phòng sinh, mấy người Lý ma ma cũng đều bận rộn .

Đau bụng sinh khiến cái trán Thư lan toát ra mồ hôi hột, nàng nghĩ kêu đau, có thể nhìn nói gì cũng muốn nam nhân của nàng ngồi ở bên người cùng với nàng, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn thường ngày trầm ổn kiên nghị bởi vì lo lắng trở nên không có nửa điểm huyết sắc, nghĩ tới đây mấy tháng phàm là nàng có chút không thoải mái hắn liền nhanh chóng mồ hôi đầm đìa, nàng cười che giấu mình đau đớn, "Lang ca ca, ta không có đau chút nào, ngay cả có chút căng sợ, ngươi đừng lo lắng."

Nha đầu ngốc, làm sao sẽ không đau. . . . . .

Tiêu Lang lời gì cũng nói không ra được, hắn chỉ có thể một lần một lần thay nàng lau mồ hôi.

Chỉ có lần này, về sau coi như nàng khóc cầu xin hắn, hắn cũng không cần nếu để cho nàng chịu khổ như thế.

Bà mụ lo lắng nhìn về phía Thư Uyển, cầu xin chủ ý nàng, nữ nhân sanh con, tại sao nam nhân có thể ở bên trong?

Thư Uyển lặng lẽ hướng muội muội nháy mắt.

Đây là ám hiệu hai người đã sớm thương lượng xong, Thư Lan hiểu ngầm trong lòng, giơ tay lên sờ sờ mặt của Tiêu Lang, nhỏ giọng nói: "Lang ca ca, muốn ăn Quế Hoa Cao quán ngũ phương, ngươi đi mua giúp ta, một lát ta muốn ăn!"

"A Lan ngoan, chờ nàng sanh xong ta liền đi mua." Tiêu Lang bắt được tay của nàng, đặt ở khóe miệng hôn , bây giờ cái bộ dáng này của nàng, hắn phải nhìn tận mắt mới an tâm.

"Hiện tại ta muốn ăn, ngươi nhất định phải đi, vậy ta sẽ càng khó chịu đấy!" Vừa vặn một hồi đau đớn tới, Thư Lan đau nhắm hai mắt lại, vẫn còn cắn môi để cho hắn đi, tóc mai sớm bị mồ hôi ướt nhẹp.

Tiêu Lang đau lòng, "Được được, hiện tại ta cho người làm đi mua. . . . . ." Từ nhỏ đến lớn, nàng sợ nhất là đau!

Nước mắt Thư Lan lả chả nhìn hắn: "Ta chỉ muốn ăn cái ngươi mua, ngươi rốt cuộc có đi hay không, ta đau chết. . . . . ."

Tiêu Lang vội vàng chận lại miệng của nàng, "Không cho nàng nói bậy! Ta sẽ đi mua, ta sẽ đi mua! Nàng chờ ta trở lại!" Cúi người hôn trán nàng, ngay sau đó chạy như gió đi ra ngoài.

Một giọt chất lỏng ấm áp theo cái trán chảy xuống, Thư lan biết đó không phải là mồ hôi, là nước mắt của hắn. Hắn lại khóc nữa, đây là lần thứ hai hắn rơi lệ ở trước mặt nàng. . . . . .

"Tỷ. . . . . ."

Đau nhức đánh tới, giống như có đồ vật gì đó muốn trượt ra từ trong cơ thể, tâm tư Thư lan không nghĩ chuyện Tiêu Lang nữa, bắt được tay tỷ tỷ kêu lên.

"Nha, đầu lộ ra rồi! Tiểu nương tử dùng sức!" Vẫn đứng ở trước giường bà mụ vui mừng kêu thành tiếng, thầm nói tiểu nương tử này là có phúc. Nữ nhân sinh có mau lại chậm, chậm có thể phải từ rạng sáng đến trời tối đứa bé mới có thể ra, nhanh được thời gian một bữa cơm cũng không dùng tới, có lúc chân trước mới vừa phái người đi mời bà mụ, chân sau tức phụ liền sinh, giống như tiểu nương tử này, từ lúc bắt đầu đau bụng sinh cũng không bao nhiêu thời gian, hôm nay đứa bé nhanh chóng đi ra, thật là đời trước đã tu luyện phúc khí!

Thư Uyển cũng vui mừng thay muội muội, nắm tay của nàng khuyến khích nàng .

Thư Lan nghĩ tới lập tức mình sẽ có một đứa bé mập mạp trắng noãn, toàn thân xuất hơi sức ra bên ngoài. . . . . .

Chờ Tiêu Lang vô cùng lo lắng chạy về, liền nghe bọn hạ nhân cùng kêu lên chúc mừng tới hắn, chúc mừng hắn được tiểu thiếu gia.

Quế hoa cao trong tay bị nắm đến biến dạng bỗng chốc rơi trên mặt đất, hắn bất khả tư nghị nhìn phương hướng nội viện, lúc này mới không tới hai khắc đồng hồ, nàng thế nhưng sanh xong rồi hả ?

Đợi Lý ma ma dặn dò hạ nhân đổi cái áo sạch sẽ đi vào nội thất thì hắn chỉ thấy lười nha đầu nằm ở trên giường, bĩu môi nhìn Thư Uyển oán trách: "Tỷ, tại sao Cẩn Lang cùng Nữu Nữu cũng trắng như vậy, con của ta đen thùi lùi à? Thật xấu xí!" Âm thanh có chút suy yếu, nhưng hắn vẫn là nghe ra, trạng thái lười nha đầu không tệ.

Thư Uyển liếc thấy Tiêu Lang, cười tránh ra vị trí mép giường để cho hắn ngồi xuống, giễu giễu nói: "A Lan chê nhi tử ngươi xấu xí, ngươi giải thích cùng nàng tại sao con trai của ngươi sanh ra đen đi!" Ôm bụng đi ra ngoài, bả vai run run, rõ ràng cho thấy cố nén cười đấy.

Tiêu Lang không có đi xem nhi tử, sờ sờ mặt của Thư Lan: "Còn đau không?"

Thư Lan theo dõi khuôn mặt cùng bàn tay hắn màu cổ đồng, giận đến cắn hắn một cái: "Đều là ngươi, cũng bởi vì ngươi đen, nhi tử mới đen như vậy đấy!"

Tiêu Lang không có cảm thấy đau chút nào, nàng mạnh như rồng như hổ như vậy, hắn ngược lại vui mừng, tất cả lo lắng đều hóa thành tràn ngập dịu dàng, nghe nàng vẫn nói nhi tử đen, hắn lúc này mới cúi đầu nhìn bên trái, sau đó liền nhìn thấy một oa nhi nho nhỏ, lông mi thật dài, miệng nhỏ phấn phấn, sau đó, là gương mặt của nhi tử màu lúa mì. . . . . .

Nhi tử sanh đen, trong lòng hắn rất vui mừng, nhưng hắn không dám biểu hiện ở trước mặt Thư lan, lấy lòng tự trách nói: "Là ta không tốt, ta không nên đen như vậy, nhưng bây giờ hắn đều được sanh ra rồi, cũng không có biện pháp, cứ như vậy đi. Hơn nữa, A Lan, nàngthật cảm thấy ta rất xấu xí sao?" Hắn đặt đứa bé tại giường bên, nghiêng người nằm lên, con ngươi sâu thẳm thâm tình nhìn nàng.

Bị hắn nhìn không nháy mắt như vậy, Thư Lan không khỏi có chút nóng mặt, hắn xấu xí sao? Không xấu chút nào. . . . . .

Tiêu Lang thấy nàng không nói lời nào, cười hôn nàng: "Nhi tử lớn lên sẽ cường tráng giống ta, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau che chở nàng, chuyện gì trong nhà nàng đều không cần làm, A Lan, nàng cũng đừng chê hắn đen! Đúng rồi, suy nghĩ một chút, chúng ta cho nhi tử cái tên tốt?"

Hắn dịu dàng như vậy, uất ức trong lòng Thư Lan cũng biến mất, nhưng quay đầu lại thấy tiểu hắc nhân trong khố, nàng còn là bĩu môi: "Gọi A Bạch, đại danh gọi là Tiêu Bạch, kêu kêu, có lẽ hắn sẽ biến trắng rồi!"

Khóe miệng Tiêu Lang giật giật, vô luận là A Bạch hay là Tiêu Bạch, nghe cũng không có khí thế cái gì a!

Chỉ là, nhìn nàng dâu thở phì phò, hắn còn là thỏa hiệp: "Ừ, không tệ, A Bạch thật là dễ nghe." Dù sao cũng là một cái tên, cái gì còn không giống nhau.

Đáng thương ngày sau uy chấn biên cương, làm kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật Tiêu đại tướng quân, cũng bởi vì nguyện vọng nương đối với màu da hắn tốt đẹp, được đại danh như vậy một cũng không có cái khí thế gì, mà vẫn còn ngủ say hắn càng không biết, ngày sau hắn sẽ gặp một thiếu nữ gan lớn phách lối, một mặc kệ nàng yêu cưng chiều thiếu nữ sáng rỡ gọi tiểu Bạch. . . . . .

*

Bởi vì ở cữ không có tiện hoạt động, hai người tiếp tục ở Trình gia một tháng, cho đến ra khỏi tháng, Tiêu Lang đi về trước quét dọn trong nhà hoàn toàn một lần, sau đó đem nàng dâu cùng nhi tử tiếp về Liễu gia. Ở Trình gia là vì chăm sóc cho Thư Lan tốt nhất, đúng là vẫn không còn tốt bằng mình. . . . . . Muốn làm gì làm gì.

Về đến nhà, Thư lan ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi cho nhi tử bú sữa, Tiêu Lang ân cần ngồi ở bên cạnh, nhi tử hút bên trái, hắn liền nhờ vuốt ve bên phải, nhi tử ăn bên phải, hắn liền dời được bên trái, thật là thế nào sờ cũng sờ không đủ. Trước khi sinh liền lớn lên, hôm nay sinh đứa bé, càng lớn hơn, mềm nhũn, để cho hắn yêu thích không buông tay.

Cố tình lúc A Bạch bú sữa mẹ có một thói quen, cái miệng nhỏ nhắn bên này hàm chứa, tay nhỏ bé bên kia còn phải nắm bên kia chơi. Hôm nay hắn nhắm mắt lại ăn, tay nhỏ bé theo thói quen đi bắt bên kia, kết quả chưa bắt được mềm mại quen thuộc, lại đụng phải một con bàn tay thô ráp, còn vô luận như thế nào cũng không bỏ ra, tiểu tử nhất thời không làm, buông mẫu thân ra gào khóc khóc lớn lên.

"Ồ ồ ồ, A Bạch không khóc nha. . . . . ." Thư lan vội vàng ôm nhi tử nhẹ nhàng lay động, tức giận trừng Tiêu Lang: "Tránh qua một bên đi!"

Tiêu Lang nơi nào chịu đi, làm mặt dày từ phía sau nàng ôm lấy nàng, nhiệt tình ngậm vành tai của nàng liếm: "A Lan, mới vừa ta xem hình như nàng cũng thật thoải mái, thật không muốn sao?" Đã sắp một năm không có đụng, hắn nghĩ sắp điên rồi! Trước nàng lớn bụng hắn không dám suy nghĩ nhiều, mà nàng sanh xong đứa bé, mỗi lần nhìn thấy phong cảnh ngực nàng, buổi tối ôm thân thể nàng mềm mại, hắn đều căng lợi hại. Trên sách nói sau khi nử tử sinh một tháng là được sinh hoạt vợ chồng, dưới mắt đã hơn một tháng.

Thư Lan dĩ nhiên muốn, mới vừa bị hắn đụng phải, nàng cũng đã động tình, nếu không sẽ không thẳng đợi đến khi nhi tử khóc mới giáo huấn hắn.

"Ừ. . . . . . Đợi lát nữa, chờ A Bạch ngủ. . . . . . Đang. . . . . ."

"Mà ta không nhịn được. . . . . ." Tiêu Lang thổi hơi hướng trong tai nàng, hấp dẫn sờ về phía bên trong chân của nàng: "A Lan, nàng ôm hắn, ta ôm nàng. . . . . ."

Thư Lan vừa định gật đầu, ngực chợt đau nhói, cũng là tay A Bạch nhỏ bé cấu nàng, đẫy đà tinh tế lập tức nhiều hơn một vết đỏ. Tiểu tử móng tay dài, thường xuyên sẽ làm đau nàng, Thư lan không có chuyện làm, chỉ muốn một lát thay nhi tử cắt bỏ móng tay. Trước kia nàng thường thường dụ dỗ Cẩn Lang, biết chăm sóc đứa bé như thế nào.

Nàng đau đến hấp khí, Tiêu Lang chú ý tới, sắc mặt lập tức khó nhìn lên, bàn tay lôi A Bạch muốn đem hắn để qua một bên. A Bạch còn không có ăn đủ, lại bị hắn không chút nào dịu dàng, ủy khuất khóc lên.

Lúc này mới về nhà một lát như vậy, nhi tử liền bị hắn làm khóc hai lần rồi !

Thư Lan đau lòng nhi tử, nửa điểm kiều diễm cũng không có, ôm nhi tử chuyển xa xa, không nhịn được thúc giục Tiêu Lang: "Ngươi đi ra ngoài nấu cơm đi, ta trước tiên dỗ hắn ngủ, ít đến phiền ta!"

"Nhưng hắn keo kiệt ngươi!" Tiêu Lang nhìn chằm chằm nhi tử, bất mãn nói. Con thỏ nhỏ chết kia, lại dám keo kiệt mẹ nó, còn hư chuyện tốt của hắn!

"Keo kiệt ta ta nguyện ý, hắn nhỏ như vậy, biết cái gì à? Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi!" Thư Lan lười phải giảng đạo lý cùng hắn, quay lưng lại, nhẹ giọng dụ dỗ nhi tử: "A Bạch bú sữa a, ăn cho trắng mập, không giống cha ngươi đen như vậy!"

Cuối cùng không có người quấy rầy hắn bú sữa mẹ rồi, A Bạch y y nha nha hừ hai tiếng, chôn ở trong ngực mẫu thân hương hương tiếp tục vừa ăn vừa chơi.

Nhi tử khéo léo đáng yêu, Thư Lan cúi đầu nhìn hắn, cũng nữa không bỏ được dời đi tầm mắt.

Tiêu Lang thấy Thư Lan quyết tâm không để ý tới hắn, giận đến tông mành cửa đi ra ngoài.

Ăn cơm trưa, A Bạch đã ngủ rồi, Thư Lan nhìn chằm chằm Tiêu Lang một lát, thấy mặt hắn lạnh lẽo, biết hắn còn đang tức giận, nhưng nàng cũng không cảm thấy mình có lỗi, định nằm ở sát người nhi tử A Bạch ngủ chung, không hề chú ý tới ánh mắt người khác buồn bã bị thương.

[RE-UP] THÊ TỬ LƯỜI BIẾNG CỦA NAM NHÂN HUNG HÃN  - TIẾU GIAI NHÂNWhere stories live. Discover now