Chương 46: Đính hôn tỏ tình

272 2 0
                                    


  Editor: M. Nyoko

Một lát là nụ cười dữ tợn của Triệu Đại Lang, một lát lại biến thành gương mặt tuấn tú lo lắng của Trình Khanh Nhiễm, các loại hình ảnh đồng thời tràn vào trong đầu, cuối cùng ngừng ở lúc hai người ôm ấp hôn nhau. . . . . .

Thư Uyển bỗng chốc mở mắt.

Đập vào mắt là giường hẹp xa lạ, đơn giản lại không mất lịch sự tao nhã, đây không phải là trong nhà, cũng không phải là nhà bà ngoại.

Như vậy, chuyện xảy ra tất cả đều là sự thật?

Nước mắt không khống chế được chảy xuống.

"Nương, tỷ ta tỉnh!" Canh giữ ở mép giường Thư Lan hét lớn ra phía ngoài, mừng rỡ nhào tới trong ngực tỷ tỷ,"Tỷ, ngươi ngủ thật lâu!"

Nhìn cặp mắt to trong suốt sạch sẽ của Thư Lan, Thư Uyển ôm lấy muội muội thật chặt, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nàng liền sẽ không thấy được người nhà, nếu quả thật bị Triệu Đại Lang lăng nhục, chắc chắn nàng sẽ không sống nữa.

Ngồi ở bên ngoài cùng trượng phu nói chuyện Tần thị vội chạy vào, nắm bả vai Thư Uyển, dịu dàng an ủi: "A Uyển, không có việc gì không có việc gì, ngươi đừng lo lắng, không có gì cả xảy ra, ngươi còn tốt đấy!" Nghĩ đến lúc biết được nữ nhi bị người bắt đi, nàng tự trách khóc không ra tiếng: "Đều là nương không tốt, không nên để cho ngươi rời đi, ngươi có chuyện bất trắc, nương cũng sống không nổi nữa!"

Thư Uyển đầy bụng hoảng sợ, xấu hổ cùng uất ức, biết rõ không trách nương nàng, nhưng nàng bây giờ căn bản không có ý định đi an ủi mẫu thân, chỉ ôm Tần thị rơi lệ nức nở nghẹn ngào: "Nương, ta...ta mặc dù không có rơi vào trong tay người kia, nhưng, nhưng. . . . . ." Nghĩ đến hình ảnh trong xe ngựa nàng leo lên ở trên người Trình Khanh Nhiễm, nàng liền xấu hổ không đất dung thân, nàng nhớ rõ, là nàng chủ động sờ hắn hôn hắn , dù là sau Trình Khanh Nhiễm lại hôn nàng, nàng cũng thuận theo đáp lại. . . . . . Cho dù thân bất do kỷ, trong sạch của nàng, cũng đã không có!

Ánh mắt Tần thị tối sầm lại, vỗ Thư Uyển hồi lâu không nói gì. Cho dù trượng phu đã đồng ý Trình Khanh Nhiễmcầu hôn, nhưng nữ nhi trước bị người bắt đi sau lại bởi vì dược vật mất lý trí, nếu Trình Khanh Nhiễm vẫn thật lòng đối với nữ nhi còn dễ nói, một khi tương lai hắn có niềm vui mới, hoặc sinh hiềm khích cùng nữ nhi, chuyện này đều là một điểm nhơ đối với nữ nhi, một điểm nhơ để cho nàng ngày sau không ngốc đầu lên được.

Nhưng là, thân thể cũng bị Trình Khanh Nhiễm sờ khắp rồi, nữ nhi không gả cho hắn, thì phải làm thế nào đây?

Nàng lặng lẽ lau nước mắt, xem một chút bởi vì sợ tiểu nữ nhi cũng khóc lên, giơ tay lên lau khô khóe mắt thay Thư Lan, nhẹ giọng nói: "A Lan, nương có lời muốn nói với tỷ ngươi, ngươi đi ra ngoài tìm A Lang đi!"

Thư Lan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ khóc đau lòng như vậy, khiến nàng cũng đau lòng theo, lúc này nghe được mẫu thân dịu dàng nhưng giọng nói không cho cự tuyệt, nàng ý thức được mẫu thân có lời muốn nói rất quan trọng cùng tỷ tỷ, liền ngoan ngoãn bò xuống giường, xem một chút chôn tỷ tỷ ở trong ngực mẫu thân, không yên tâm lôi kéo tay của nàng an ủi: "Tỷ, ngươi đừng khóc, cha đang ở bên ngoài, sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi đấy!"

Mới vừa ở phòng khách, nàng nghe phụ thân mặt lạnh nhắc tới tên Triệu Đại Lang, biết là Triệu đại lang khi phụ tỷ tỷ nàng, thật may là bị đại ca ca cứu trở lại.

Âm thanh non nớt mềm nhũn, mang theo lo âu nồng đậm cùng khẳng định, so với nói cái gì cũng làm cho người an tâm. Khóc lâu như vậy, trong lòng Thư Uyển uất ức cũng phát tiết rất nhiều, lúc này nghe được muội muội luôn luôn không hiểu chuyện an ủi, nàng ngượng ngùng xoa mắt một chút, cúi đầu hướng muội muội lộ ra một nụ cười suy yếu lại kiên cường: "A Lan đi đi, tỷ tỷ không sao."

Thư Lan"Ừ" một tiếng, ba bước lưỡng lữ quay đầu đi ra ngoài.

Hai nương con nhìn nàng rời đi, Tần thị cân nhắc một chút, vừa định nói chuyện, chợt nghe Thư Uyển nghi ngờ mà hỏi: "Nương, chúng ta đang ở đâu?" lúc Trình Khanh Nhiễm ôm nàng tiến vào, ý thức nàng đã không rõ.

Tần thị thở dài, đỡ Thư Uyển dậy, sờ sờ khuôn mặt nữ nhi nhỏ nhắn trắng bệch, "A Uyển, ngươi cũng đã biết, hôm qua đúng là Trình lão gia tới nhà chúng ta cầu hôn?"

Thư Uyển kinh ngạc há to miệng, điều kiện hai nhà căn bản là khác biệt trời vực, làm sao hắn sẽ coi trọng nàng?

Đợi chút, chẳng lẽ nơi này là Trình phủ?

Nghĩ đến cảnh tượng hai người thân mật, nàng bất khả tư nghị hỏi: "Nương, các ngươi chẳng lẽ, bởi vì chuyện này, đồng ý hắn chứ?"

Trước hôm nay, nàng đối với Trình Khanh Nhiễm chỉ có chán ghét, sau mặc dù Trình Khanh Nhiễm không có hoàn toàn xâm phạm nàng, nhưng cũng không thể nói là quân tử ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, cảm giác Thư Uyển đối với hắn rất phức tạp, có cảm kích, lại có oán giận, càng nhiều hơn là không bao giờ muốn gặp đến, bởi vì chỉ cần vừa thấy hắn, nàng có thể nhớ tới mình ở trong lòng hắn là không có thể. . . . . .

Tần thị nghe được bất mãn trong tiếng nói nữ nhi, nhưng chuyện đã định thành, không thể lừa gạt nữ nhi nữa: "Cha ngươi đồng ý. Ngươi trước đừng có gấp, cha ngươi cũng không chỉ là bởi vì chuyện hôm nay nên đồng ý. Ngày hôm qua hắn tới cầu hôn, bởi vì chúng ta không rõ ràng lai lịch của hắn mới tính toán cự tuyệt, nhưng hôm nay hắn quỳ gối trước mặt cha ngươi thề muốn kết hôn với ngươi, thề sẽ đối tốt với ngươi cả đời, lại nói rõ lai lịch bối cảnh của hắn, chúng ta không có lý do cự tuyệt nữa. Ngươi là lo lắng phẩm tính hắn chứ? Đứa nhỏ ngốc, nghe nương nói, nếu hắn háo sắc, tuyệt đối sẽ không có thể chịu đựng dưới loại tình huống này. . . . . . Hắn không có tìm người khác giúp một tay, cũng là sợ bị truyền đi hư hỏng danh dự của ngươi!"

"Nhưng hắn. . . . . ." Thư Uyển bản năng muốn nói ra Trình Khanh Nhiễm vô lễ đối với muội muội, ngẩng đầu chống lại ánh mắt Tần thị bất đắc dĩ, nàng lại không giải thích ý định, nàng cùng hắn cũng như vậy, bị hắn hôn qua bị hắn sờ qua, trừ gả cho hắn, nàng còn có biện pháp gì? Nếu cha nương đều cảm thấy hắn không có vấn đề, nàng còn có thể nói gì? Chuyện cho tới bây giờ, nàng không hiểu vì sao Trình Khanh Nhiễm muốn cưới nàng, chỉ có kỳ vọng Trình Khanh Nhiễm trừ háo sắc, những phương diện khác cũng không phải đặc biệt hư hỏng.

"Nương, ta đều nghe các ngươi."

Tần thị đau lòng ôm nàng vào ngực: "Yên tâm đi, mặc dù hắn xuất thân phú quý, nhưng không có tính khí công tử thế gia, trong phủ to như vậy, chỉ có lưu lại nữ nhi một bà vú chăm sóc hắn cuộc sống thường ngày, có thể thấy được phẩm tính hắn cũng không tệ lắm.

Thư Uyển cũng không quan tâm Trình Khanh Nhiễm như thế nào, dù sao phải lập gia đình, gả liền gả thôi.

Lúc này đã gần đến hoàng hôn, Trình Khanh Nhiễm tự mình đưa năm người ra cửa, phái Ngụy Đại ọ đưa bọn hvề Thanh Sơn Thôn. Ánh mắt mơ hồ rơi vào trên người Thư Uyển, lại thấy đầu nàng mang mũ che mặt, thủy chung chưa từng nhìn về phía mình.

Có lẽ là xấu hổ chứ?

Trình Khanh Nhiễm không có suy nghĩ nhiều, tương lai, hắn có nhiều thời gian chung đụng cùng nàng, hiện tại quan trọng nhất là xử lý Triệu Đại Lang, ngay từ lúc lấy được đồng ý của Thư Mậu Đình, hắn tìm cơ hội an bài hai hộ vệ xử lý"Hậu sự" thay Triệu Đại Lang, nhìn xem thời gian, cũng nhanh trở lại.

Ngày thứ hai, Vạn ma ma đối với lần này không biết gì cả tới cửa lần nữa, Tần thị nhiệt tình tự nhiên tiếp đãi nàng, tỏ rõ nguyện ý cùng Trình gia kết thân.

Vạn ma ma xem ra, đáp án này là chuyện đương nhiên, nói mấy lời hữu ích, liền lấy tiền thưởng đi Trình phủ chúc mừng, căn bản không nghĩ tới trong đó xảy ra bao nhiêu quanh co.

Buổi tối hôm đó, Thư Lan cùng Tiêu Lang liền cũng biết Thư Uyển muốn gả cho Trình Khanh Nhiễm.

Thư Lan đối với khái niệm lập gia đình không rõ ràng lắm, nàng chỉ biết tỷ tỷ muốn gả cho đại ca ca rồi, sau đó sẽ phải dời đến chỗ ở bên kia, cho nên nàng rất không bỏ được, lúc tối ngủ chạy tới trong cái chăn Thư Uyển, ôm hông của nàng nói nhỏ: "Tỷ, tại sao lập gia đình sẽ phải dời đến trong nhà người khác? Nói đại ca ca dời đến trong nhà chúng ta không được sao? Ta không bỏ ngươi được!"

Thư Uyển vuốt tóc muội muội dài mềm mại, âm thanh thật thấp có chút mơ hồ: "Nữ tử xuất giá, nam tử lấy vợ, từ xưa tới nay đều là như vậy , không có nguyên nhân gì. Nếu tỷ tỷ phải gả cho hắn, đời này chính là người Trình gia. . . . . . không thể trở về dễ dàng nữa. Chỉ là ngươi yên tâm, nhà hắn ở trấn trên, tỷ tỷ sẽ tận lực cùng hắn tương kính như tân, tranh thủ về nhà nhiều lần." Nàng là không dám để cho muội muội qua tìm nàng , không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Thư Lan tựa vào hõm vai tỷ tỷ, ngửi hương tóc nàng nhàn nhạt, lẩm bẩm nói: "Cái gì gọi là Tương Kính Như Tân?"

"Là được. . . . . . Ta đối hắn tốt, hắn cũng đối ta tốt." Thư Uyển nhẹ giọng nói, trong lòng lại đang lẩm nhẩm, ít nhất ngoài mặt yêu cầu như vậy.

Nàng đã từng mong đợi cuộc sống lập gia đình, là giống như cha nương của nàng, chăm sóc lẫn nhau, mặc dù thỉnh thoảng có cãi cọ nhỏ, đối phương cũng sẽ thông cảm lẫn nhau, những thứ này, đại khái nàng không cách nào mong đợi ở trên người Trình Khanh Nhiễm? Nhìn trong mắt hắn, chỉ là sự háo sắc.

Bối rối kéo tới, Thư Lan ngáp một cái, "Đại ca ca là người rất tốt, hắn nhất định sẽ đối tốt với tỷ tỷ. . . . . ." Dần dần hai mắt nhắm lại.

Thư Uyển cười cười, thấy muội muội ngủ, động tác êm ái đặt nàng trên gối đầu ở bên cạnh, sau đó nằm xuống, nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, thật lâu không cách nào ngủ.

Tiếng nói chuyện hai tỷ muội rốt cuộc tiêu tán, Tiêu Lang lật người, trái tim rất là phiền não. Hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, Thư Uyển sẽ gả cho Trình Khanh Nhiễm, người đó đạo mạo nghiêm trang mặt trắng nhỏ! Nhưng cuối cùng hắn chỉ là người ngoài, một đứa bé mới mười tuổi, căn bản không có lập trường khuyên can cửa hôn sự này, huống chi Thư Uyển biết rất rõ ràng Trình Khanh Nhiễm vẫn còn phải gả, chỉ sợ là có lý do phải gả chứ?

Đều do Triệu Đại Lang, gieo họa!

Tiêu Lang hận hận nắm quyền một cái, sớm biết, hắn không nên chút lưu tình giết hắn rồi. Ngày mai đi, ngày mai lại tìm cơ hội.

Đáng tiếc, hắn cũng không có cơ hội xuống tay đối với Triệu Đại Lang nữa.

Hội chùa buổi trưa ngày kế, Lý Chính thấy nhi tử chậm chạp chưa có về nhà, lập tức đánh xe đi trấn. Hắn cho là nhi tử là ở trong thanh lâu chơi muộn, không ngờ tìm khắp cả con đường cũng không có hỏi thăm được tin tức Triệu Đại Lang, đang mờ mịt không hiểu thì chợt nghe có người nói, sáng nay tăng nhân Cô Sơn tự phát hiện một thi thể bị dã cẩu cắn hoàn toàn thay đổi, chủ trì đang mời Trấn Trường trương đăng bảng cáo thị mời người nhận thi thể đi đấy.

Lý chính nghe, mặt mo trắng xanh trắng bệch một mảnh, hắn biết nhất định không phải nhi tử của hắn, nhưng hắn tựa như mất hồn theo người xem náo nhiệt chạy tới Cô Sơn tự, sau đó đẩy đám người chen lấn, đi tới cỗ thi thể kia. Ánh mắt của hắn, trước hết rơi vào cặp giày vải kia lộ vải trắng ở phía ngoài lên, hắn nhớ rõ, sáng sớm hôm qua, hắn đưa đôi giày mới này cho nhi tử, dù là hiện tại trên hài nhuộm máu, hắn vẫn nhận ra được.

"Con ta, con của ta a!"

Lý Chính tuổi gần năm mươi lảo đảo nhào tới, tiếng gào khóc làm người ta thổn thức.

Trình phủ.

"Lão gia, thi thể của người kia bị lão tử hắn lĩnh đi." Ngụy Đại nhỏ giọng bẩm báo.

Trình Khanh Nhiễm ở bên trên mặt tuấn nhã không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ nói: "Phái người nhìn chằm chằm động tĩnh lão già kia, nếu là hắn an phận, liền không thèm để ý, nếu là sinh ý xấu, trực tiếp động thủ."

"Vâng" Ngụy Đại lĩnh mệnh lui ra ngoài, cũng chỉ có lúc này, hắn mới cảm thấy lão gia còn là lão gia kia, cũng không có bởi vì đang ở nông thôn, lại thật sự thu sạch tất cả lệ khí.

*

Thư Triển sẽ lên đường tiến về phía phủ thành khảo thí ngày hai mươi tháng bảy, cho nên sau khi Thư gia cùng Trình Khanh Nhiễm thương lượng, định ngày mười sáu tháng bảy, ngày tốt.

Một ngày này, dương quang phổ chiếu, lại có gió mát mẽ, là một ngày thật tốt.

Mọi người Tần gia sớm một chút liền chạy tới, kể cả thôn nhân cùng nhau giúp một tay chuẩn bị tiệc rượi, trong sân rộng Thư gia toàn bộ bày mười cái bàn lớn, chuyên môn dùng để chiêu đãi khách.

Thư Uyển mặc một thân áo tơ màu đỏ sậm vui mừng, trên mặt ngượng ngùng ngồi ở tây ốc giữa đầu giường đặt gần lò sưởi, lão phu nhân cùng hai con dâu ở bên cạnh theo nàng nói chuyện. Thư Lan một thân phấn váy khéo léo ngồi ở bên cạnh tỷ tỷ, mặc dù nghe không hiểu mọi người đang nói cái gì, nhưng trên mặt bà ngoại, mợ đều mang nụ cười ấm áp, nàng liền vui sướng theo, thì ra là lập gia đình là chuyện tốt vui mừng như vậy. Nhìn lại một chút tỷ tỷ tỉ mỉ ăn mặc, Thư Lan đột nhiên cảm thấy, hôm nay nhìn tỷ tỷ đều đẹp hơn so với cái gì.

Giờ lành vừa đến, Trình Khanh Nhiễm cưỡi đại mã, tự mình dẫn người đưa tới lễ vật đính hôn.

Đầu gánh chính là một đôi chim nhạn trên cổ buộc lụa đỏ, tinh thần phấn chấn được hai gã sai vặt mang, vừa nhìn đã biết là lấy tỉ mỉ coi chừng. Chỉ một đôi chim nhạn hiếm có liền đưa tới từng trận ủng hộ, càng không cần phải nói phía sau tám rương lớn gỗ lim, mặc dù là không ngờ như thế , nhưng chỉ bằng dáng vẻ bọn sai vặt thở hổn hển, cũng biết bên trong đó là thật nhiều đồ tốt.

Chỉ là, mặc kệ lễ đính hôn này cỡ nào làm người ta thổn thức thấy thèm, ánh mắt thôn nhân phần lớn, đồng loạt rơi vào trên người Trình Khanh Nhiễm tuấn mỹ vô song, tựa như nhân vật tiên trời, trong nhà lại có tiền như vậy, đại khuê nữ Thư gia thật đúng là tốt số!

Từng đại cô nương tiểu tức phụ vừa là hâm mộ vừa ghen tỵ, lại chỉ có thể đưa mắt nhìn đội ngũ tặng lễ đi xa.

Thư Triền cùng Tiêu Lang, cùng với Tần gia ba phong thái khác nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực ở cửa đại môn xếp thành một hàng, đón đám người Trình Khanh Nhiễm vào.

Trình Khanh Nhiễm trịnh trọng hành lễ hướng Thư Mậu Đình cùng Tần thị, lại bái kiến trưởng bối Tần gia. Mặc kệ người khác hỏi cái gì, hắn đều ứng đáp trôi chảy, thành thạo, trong lúc cấp bách vẫn không quên nháy mắt mấy cái em vợ tương lai.

Thư Lan càng xem Trình Khanh Nhiễm càng thuận mắt, hắn sanh đẹp như thế, tỷ tỷ cũng dễ nhìn, hai người đứng chung một chỗ khẳng định đặc biệt xứng đôi.

Đang cười vui vẻ, đột nhiên cái ót bị người dùng sức bắn hạ xuống, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Lang vừa đi ra ngoài, vừa ngoắc tay bảo nàng đến.

[RE-UP] THÊ TỬ LƯỜI BIẾNG CỦA NAM NHÂN HUNG HÃN  - TIẾU GIAI NHÂNWhere stories live. Discover now