Chương 53-2: A Lan quá mê người (2)

271 5 0
                                    

  Editor: M.Nyoko

Cẩn Lang cũng sẽ không đàng hoàng nghe lời, thấy Thư Lan không để cho hắn đụng, hắn ngược lại cười khanh khách nhất định sờ, bởi vì Thư Lan ôm hắn, chỉ có thể dẹp một cái tay , mới vừa bắt được cái tay này, Cẩn Lang liền tránh thoát một cái tay khác muốn đi sờ, loay hoay trên trán nàng toát ra mồ hôi hột , lại không đành lòng vứt cháu ngoại trên mặt đất.

Tiêu Lang ở một bên thấy phải miệng đắng lưỡi khô, hai năm qua dáng dấp lười nha đầu đặc biệt nhanh, tựa như cành liễu, thân cao, nơi dưới cổ cũng phồng lên, so rất nhiều nử tử mười bốn mười lăm tuổi trong thôn còn phải mượt mà, dĩ nhiên, hắn cũng không có cố ý nhìn chằm chằm nơi đó người khác, mà là thỉnh thoảng đối diện, không thể tránh khỏi quét qua hai mắt.

Hiện tại nàng ôm Cẩn Lang ngồi ở đàng kia, cổ áo buông chút, hắn đều có thể nhìn thấy rãnh nhỏ kia bị dồn ép ra ngoài.

Nhìn lại một chút Cẩn Lang ở trong lòng nàng chơi đùa, hắn đột nhiên có chút ghen ghét, khom lưng ôm Cẩn Lang lên, đặt ở trên bả vai, hai tay vịn hắn, đầu thoáng nghiêng về phía trước: "Cẩn Lang cùng ta chơi, chúng ta không để ý tới di ngươi!"

Cẩn Lang rất hưng phấn, đôi tay ôm đầu Tiêu Lang, theo Tiêu Lang sải bước đi phát ra tiếng cười vui vẻ.

Thư Lan thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao, trước kia cháu ngoại cùng nàng trêu chọc qua, bởi vì lúc ấy chỉ có mẫu thân cùng tỷ tỷ, nàng không có cảm thấy như thế nào. Mới vừa mặc dù cúi đầu, nàng lại biết Tiêu Lang đang nhìn nàng, trong lòng thì có một loại cảm giác quái dị, giống như bị hắn nhìn như vậy là không đúng, tựa như tỷ tỷ muốn uy Cẩn Lang thì tỷ phu cũng sẽ tránh đi ra ngoài. Lại nghĩ đến mỗi tháng Tiêu Lang không ôm nàng ngủ, tay cũng sẽ sờ sờ nơi đó, chỉ cần nghĩ đến cái loại cảm giác kỳ quái đó - cảm giác thoải mái, nàng đều có chút nóng mặt.

Hôm sau trời vừa sáng, người một nhà đưa Thư Triển đến trấn trên, đưa mắt nhìn hắn và Tần Minh cùng đi.

Gần tối, Thư Lan mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, chợt phát hiện có người vén chăn của nàng lên. Rơi vào vòng ôm trong ngực quen thuộc, nàng mê mang mở mắt: "Làm sao ngươi đã tới?" Không phải hắn nói ôm nàng ngủ rất khó chịu, ước định chỉ mỗi cuối tháng ngủ chung một lần sao?

Tiêu Lang đưa tay cởi quần áo trong của nàng, khàn khàn nói: "A Lan, ta cũng vậy muốn ăn. . . . . ." Hắn trước kia đều chỉ sẽ sờ sờ, hôm nay nghe được lời Cẩn Lang nói, đột nhiên tò mò ngậm nơi đó sẽ là cái tư vị gì, cho nên không nhịn được hắn cho mình quyết định không tuân quy củ, đi qua.

Thư Lan nhẹ nhàng cười hắn: "Nương nói sanh xong đứa trẻ mới có sữa, ngươi thực ngốc!"

"Ta mặc kệ, hiện tại ta liền muốn ăn!"

Tiêu Lang đột nhiên cảm thấy rất nóng, một tay lấy chăn hai người đắp lên trên người ném sang một bên, che đến trên người Thư Lan, cới quần áo trong của nàng. Chớp mắt tháo cái yếm kia ra, hai con thỏ trắng nõn không kịp chờ đợi nhảy ra ngoài, theo hô hấp của nàng nhẹ nhàng phập phòng, hai hạt đỏ hồng làm người thương yêu.

Ánh trăng nhàn nhạt trút xuống, chiếu thanh tú gương mặt của nàng, hai hàng lông mày đen nhánh giống như ngọn bút vẽ ra, chỗ đậm chỗ nhạt, lông mi dày chớp chớp, thỉnh thoảng che kín cặp mắt hạnh sáng chói hòa hợp. Đầu của nàng thoáng chếch hướng trái, cái miệng nhỏ nhắn khẽ giương, có chút thở dốc, bộ dáng yêu kiều, khiến trong lòng hắn dấy lên một đoàn lửa nóng bỏng, hận không được nuốt nàng vào trong bụng, khảm nàng vào xương cốt.

"A Lan. . . . . ." Hắn cúi đầu kêu, không biết nên làm sao mới phải đây, hắn thật muốn ăn nàng, lại sợ nàng không chịu nổi, năm ấy Thúy Hà bị Triệu Đại Lang giày vò dáng vẻ đã bất tỉnh, vẫn nhắc nhở hắn không nên đụng nàng.

Thư Lan nghi ngờ nhìn ánh trăng trên người Tiêu lang, có lẽ là do ban đêm, đen hay trắng đều không quan trọng, nàng chỉ nhìn thấy tóc mai nghiêng chạm mi hắn, mặt kiên nghị trầm ổn, ánh mắt của hắn vẫn tĩnh mịch như đàm thủy, nhưng trong nhộn nhạo kia chỉ có nàng mới thấy qua nhu tình. Hắn đối với người khác đều là lạnh lẽo, bất cẩu ngôn tiếu, coi như đối mặt cha mẹ nàng, phần lớn thời gian hắn cũng là bình tĩnh, nhưng nàng lại biết, hắn đang trong núi trong rừng, trên mặt sẽ có một loại khoe khoang bừa bãi, giống như nơi đó mới là nhà của hắn, thời điểm hắn cúi đầu hôn nàng, trong mắt sẽ mang theo một phần cẩn thận, sợ làm đau nàng, lại sợ nàng kháng cự, còn có một loại lo lắng sợ hãi, sợ rằng chỉ có nàng mới thấy qua chứ?

Đầu thu gió mát thổi vào, nàng nhẹ nhàng run rẩy , "Lang ca ca, chúng ta đắp chăn chứ?"

Nàng lại không biết, cái đó mới vừa rung động , để cho trước ngực nàng tạo nên sóng lớn.

"Lạnh không? Vậy ngươi ôm ta tốt lắm. . . . . ." đôi tay Tiêu Lang vòng chắc eo thon của nàng, khẽ nâng sau lưng nàng lên, cúi người liền ngậm vào con thỏ ngóc đầu dậy, nhỏng lên, nhếch lên một điểm hồng, tròn trịa, thô sáp , ở môi hắn đụng phải thì lập tức liền cứng lên.

"Ừ. . . . . ." Một loại cảm giác thoải mái chưa bao giờ có trong nháy mắt lan khắp toàn thân, Thư Lan ôm lấy eo Tiêu Lang bền chắc, không tự chủ giãy dụa.

Âm thanh khẽ gọi dọa Tiêu Lang giật mình, hắn ghé vào bên tai nàng nói: "A Lan, đừng kêu ra ngoài, không thể để cho người khác nghe được."

Thư Lan ủy khuất nhìn hắn, "Ta không có gọi!"

Tiêu Lang nghi ngờ nháy mắt mấy cái, chợt tin lời của nàng..., sợ rằng nàng là khó kìm lòng nổi chứ?

Vì để đạt được mục đích, hắn lấy cái yếm Thư Lan, thay nàng vây quanh miệng: "A Lan ngoan, như vậy ngươi cũng sẽ không lên tiếng." Cột chắc, cúi đầu nhìn coi, thấy dáng vẻ nàng cau mày rất không thoải mái, lại khó hiểu xuống, hôn hôn lên cái miệng bé bỏng của nàng: "Vậy ngươi tuyệt đối đừng lên tiếng nữa!"

[RE-UP] THÊ TỬ LƯỜI BIẾNG CỦA NAM NHÂN HUNG HÃN  - TIẾU GIAI NHÂNWhere stories live. Discover now