Chap 56

518 35 0
                                    

Cách lớp thủy tinh, nhìn Jiyeon trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Hyomin cảm thấy cả người cô cũng bể nát, không chỉ có cả khuôn mặt Jiyeon bị băng vải bao quanh, còn có một cái chân bị treo lên, tay lộ ở bên ngoài cũng bị quấn băng vải. Cả người giống như một cái xác ướp. Hyomin không dám nghĩ tới lần này Jiyeon bị thương rất nhiều nghiêm trọng. Cô cảm thấy cả người cô đều đang run rẩy, người nằm kia, là người yêu dáng dấp vô cùng yêu mị của cô sao? Ngoài dụng cụ thở oxi chỉ còn dư lại một đôi mắt đóng chặt, cơ bản đã không nhận ra đó là Jiyeon...

Hyomin cách lớp thủy tinh suy nghĩ muốn chạm tới Jiyeon, nhưng mà, lại cảm thấy khoảng cách thật là xa xôi, cô xoay người quay đầu hướng bác sĩ Jeon đứng bên cạnh cùng Soyeon nói:

"Để cho tôi đi vào với cô ấy"

Không có chút do dự nào, không có bất kỳ bối rối, cô chỉ muốn đi vào với cô ấy, cô không muốn Jiyeon một mình cô đơn nằm ở nơi đó.

Soyeon nhìn Hyomin một cái, sau đó hướng bác sĩ Jeon bên cạnh gật đầu một cái, cô biết lúc này Jiyeon cần nhất chính là Hyomin ở bên người. Mặc dù nói tính mạng đã không còn nguy hiểm, nhưng mà vẫn rất khiến cho người ta lo lắng. Soyeon khẽ cắn răng, chuyện này, cô nhất định phải tra rõ.

Hyomin đổi y phục tiến vào bên trong phòng bệnh, dưới chân cô như có ngàn cân nặng, dùng khí lực rất lớn mới đi đến mép giường của Jiyeon. Nhìn người trên giường, Hyomin đưa tay muốn đụng chạm Jiyeon, nhưng mà lại không dám đụng vào, trong lòng đã đau đớn vạn phần. Cô vẫn không dám tin tưởng, người nằm ở trên giường này, chính là người yêu mình. Hyomin kéo cái ghế tới một bên, ngồi ở bên người Jiyeon, thận trọng nắm tay của Jiyeon, đặt ở trên mặt mình, nước mắt, trong nháy mắt liền chảy xuống. Chẳng qua là, cô không dám lên tiếng khóc, chẳng qua là mặc cho nước mắt yên lặng chảy xuống.

Phòng bệnh an tĩnh tới mức trừ tiếng vang dụng cụ cũng không có tiếng động khác, Hyomin cứ như vậy cảm thụ nhiệt độ của Jiyeon truyền tới qua lớp băng vải. Đột nhiên, trong lòng cô đập mạnh một cái, giật mình nhìn người không nhúc nhích trên giường bệnh, lại nhìn Soyeon bên ngoài phòng bệnh, trong nháy mắt có chút ý tưởng chạy đến trong đầu của cô. Hyomin từ từ để tay của Jiyeon xuống, đứng lên, cúi người nhìn Jiyeon bị băng bó thành xác ướp kia, chân mày không khỏi nhăn lại, trong lòng nhất thời bách chuyển thiên hồi. Hyomin lại ngồi xuống, cầm tay của Jiyeon lần nữa, an tĩnh nhìn Jiyeon. Cô biết lúc này một số người đã tới bên ngoài, cũng cách lớp thủy tinh nhìn bên trong, những người đó đều là người cô không quen biết, nhưng mà cô biết phải là người của Park gia.

Hyomin nhìn thần sắc Soyeon ngưng trọng cùng những người đó nói chuyện với nhau ở bên ngoài, cô không nghe được người bên ngoài đang nói chuyện gì, đại khái là đàm luận bệnh tình của Jiyeon, nhưng mà từ vẻ mặt Soyeon, cô nhìn ra Soyeon rất tức giận. Chân mày Hyomin không khỏi lại nhíu chặt hơn một ít. Hyomin cũng tạm thời không muốn để ý tới chuyện bên ngoài, chẳng qua là nhìn người trên giường bệnh, trong lòng suy nghĩ những chuyện không nghĩ ra kia, bây giờ, chuyện có chút mơ hồ khó hiểu.

Bên ngoài phòng bệnh, Soyeon ngưng trọng nhìn người phía sau chạy tới, thân thích của Park gia, cha con Choi Kang và Choi Wook, còn có Park Joo, anh họ của cô, một ít cán bộ cấp cao của công ty, còn có đội trưởng Joon của đội cảnh sát hình sự. Cha của Choi Kang là anh em khác họ của ông nội Park, Choi gia luôn làm việc cho Park gia. Park Joo là cháu trai của em họ ông nội Park, bây giờ cha con Choi Kang cùng Park Joo đều là cán bộ cấp cao của JD, coi như là trong tay có quyền cao. Mà đội trưởng Joon có quan hệ rất sâu xa với Park gia, là trưởng bối nhìn Jiyeon cùng Soyeon lớn lên. Bây giờ cha con Choi gia ở công ty cầm quyền càng ngày càng nặng, nhưng là một mực bị Jiyeon đè ép, trong lòng Soyeon hiểu, vào lúc này hai cha con kia tới là mèo khóc chuột. Chẳng qua là, bây giờ cô không có chút chứng cớ nào, cái gì cũng không làm được, nhưng mà lại không che giấu được tức giận trong lòng.

[MinYeon] Mê Điệp Tình Nhân ChiếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ