Sau cùng.

1.3K 134 20
                                    


Ngọn núi cao nhất thế giới này tên là Mộ Nguyệt.

Vốn không phải tên như vậy đâu, nhưng nàng bảo nó dễ nghe.

Thế là ta cũng để người trong cung sửa lại danh tự ấy.

Sau đó chẳng biết tại sao, trên giang hồ cũng từ từ sửa lại cách gọi.

Nàng bảo bởi vì cung Di Hoa của chúng ta luôn là người tiên phong thời thượng, cho nên giang hồ phải đuổi theo trào lưu. 

Nàng luôn có những cách giải thích kỳ quái, dù là cái chết cũng phải tìm một lời giải thích không giống bình thường.


"Yêu Nguyệt, nàng phải đi bộ cõng theo ta, đi hết một vòng thế giới này, không được phép thiếu dù chỉ một nơi, sau đó, ta muốn nàng dẫn ta lên đỉnh núi Mộ Nguyệt, ta muốn được an táng ở đấy, ở bên nàng."


Vậy nên, trong vòng mười năm kể từ ngày nàng ra đi, ta luôn cõng nàng sau lưng, từng bước từng bước, đến từng xó xỉnh trên thế gian này.

Mười năm, ngày nào ta cũng tỉ mẩn tắm rửa cho nàng, chải đầu, giống như những buổi tối yên bình hay những sớm tinh mơ nàng từng làm cho ta khi chúng ta còn ở bên nhau, dùng ngọc Minh Châu, cùng công Minh Ngọc, để nàng có thể an ổn tựa lên lưng ta, không bao giờ thối rữa, mỗi tối, ta đều hôn trán nàng, nói với nàng một câu 'ta yêu ngươi', như những lần đợi nàng chìm sâu vào giấc ngủ trước kia.

Nàng không còn lén mở mắt ra, cười bảo, "Ta bắt được cái gì thế này? Một hái hoa tặc sao? Còn là một hái hoa tặc xinh đẹp nữa chứ."

Nhưng ta càng ngày càng yêu nàng.

Chúng ta lên những đỉnh núi, ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn.

Ta mang nàng lên những ngọn cây chạm biển mây.

Nàng đã không còn ôm lấy ta, cọ đầu lên trán ta, để ta vội vã gọi nàng 'tiểu yêu tinh', sau đó chọc cười ta nữa rồi.

Nàng vẫn luôn thích cười hì hì, miệng chẳng mấy khi khép lại, song bây giờ lại trở nên lạnh lùng như thế, vẫn luôn nằm yên an tĩnh, không cười, không lảm nhảm ngọt ngào gọi ta bảo bối, Nguyệt Nhi, hay vợ yêu lộn xộn nữa.

Thế nhưng, ta vẫn càng ngày càng yêu nàng.

Ta biết nàng cũng yêu ta, là càng ngày càng yêu.

Cuối cùng, vào cái này ta rốt cuộc đã già cả nhất kia, ta cõng nàng lên đỉnh núi Mộ Nguyệt.

Là sinh nhật một trăm ba mươi mốt của nàng.

Không ngờ, nàng chung sống với ta suốt một trăm ba mươi mốt năm, thế nhưng ta lại chỉ tận tâm chuẩn bị cho nàng mười một sinh nhật.

Mà mười trong số mười một lại là những sinh nhật nàng đã không còn có thể hưởng thụ.

Có phải ta đã quá tùy hứng hay không, khiến nàng buồn phiền, mệt mỏi vì ta, cho nên rõ ràng tu vi ngang nhau, vậy mà người ít tuổi lại ra đi trước.

Có phải nàng giận ta không chu đáo, cho nên muốn phạt ta đợi thêm mười năm trên cõi đời này?

Ta không biết nỗi khổ của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng nỗi khổ người tóc trắng tiễn kẻ tóc trắng, ta hiểu.

[BHTT][Edited] Bầu bạn cùng Mặt Trăng - Duẫn.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ