"Phong Phong!" Một tiếng gọi nhỏ vang lên bên cạnh nàng.
Nử tử đang đi vội liền dừng bước, quay đầu nhìn lại, liền thấy Anh Lạc đang đứng giữa bụi Lục hoa, cười tươi tắn. Nàng hơi sững sờ, lại lập tức bối rối: "Tiểu thư, sao người.... lại ở đây?"
"Ta vẫn luôn ở đây mà!" Anh Lạc mỉm cười nói, như không thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng, cầm một bó Lục hoa trong tay "Tỷ chỉ lo đi nên không chú ý thôi!"
"Vậy.... vậy sao?" Khóe môi nàng giật giật hai cái, nhìn khắp nơi, trong mắt như có điều gì khác thường.
"Phong Phong vội vã đi đâu thế?" Anh Lạc tiếp tục hỏi.
Viêm Phượng ngẩng đầu, nhìn nàng, dừng một chút mới nói: "Ta đến tiền thính, Chưởng môn nói có việc muốn giao cho ta!"
"Ồ!" Anh Lạc gật đầu, nhếch môi "Ca ca tìm tỷ sao, vậy tỷ đi nhanh đi, đừng để ca ca đợi lâu."
"Dạ!" Nàng gật đầu, tiếp tục bước nhanh về phía trước, vừa đi ngang qua Anh Lạc lại dừng, như nhớ ra điều gì, quay đầu nói: "Tiểu thư, người không thể ở bên ngoài lâu quá, Chưởng môn không tìm được người sẽ lo lắng!"
"Ừm, ta biết! Ta sẽ về ngay!" Anh Lạc gật đầu.
Viêm Phượng lại nhìn nàng lần nữa, lúc này mới tiếp tục xoay người đi.
Là ảo giác của nàng ư? Sao lại cảm thấy Viêm Phượng như đang trốn tránh điều gì, nàng đưa tay nhéo má mình, chắc trông nàng cũng không phải đáng sợ kinh khủng lắm đâu phải không?
Nàng lại nhìn về phía bóng dáng đã không còn nhìn thấy kia, ngẩn người, không phải tiền thính ở phía đông sao? Sao Viêm Phượng lại đi về phía nam? Chẳng lẽ nàng thích đi đường vòng?
Anh Lạc bĩu môi, lắc đầu, cúi đầu nhìn lên trên, trên không vẫn là những vầng hào quang không ngừng lưu chuyển, ánh sáng kia, cứ hễ nàng đi đến đâu là đi theo đến đó à? Lúc trước nhìn thấy cũng không có cảm giác gì, sao lúc này lại thấy nó thật chói mắt?
Có lẽ trời đã lâu không đổ mưa, ánh mặt trời kia rọi vào mắt nàng hơi đau nhức.
Nàng đứng dậy, định đi về phía tiền sảnh, đi hai bước rồi lại dừng lại. Nàng suy nghĩ một chút, nhìn về một mảnh xanh lục bên cạnh, chuyển gót chân đi đến.
Ngọn núi bên phải của Thần sơn, cây cối um tùm, chính là một cánh rừng hoang. Núi này lại có đường, là một con đường nhỏ, chỉ là ngàn năm qua vẫn không ai đi, nên cũng hơi khó tìm.
Anh Lạc dựa vào trí nhớ đi về phía trước, vốn định cưỡi kiếm đi, nhưng suy nghĩ lại, dù là cưỡi kiếm cũng chưa chắc có thể vào, lại nói, ngoài việc nàng không thích dùng kiếm, quả thật nàng cũng chả có kiếm mà dùng.
Nàng nghĩ, mọi việc không nhất định đều phải dựa vào tiên pháp, tự thân vận động cũng có thể. Cho nên, nàng dùng hết sức lực, dùng cả tay lẫn chân, quên luôn cả thời gian, cố sức leo lên.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nhìn đường phía trước dần trống trải, trước mắt là một bãi đất bằng phẳng, bốn phía cỏ dại um tùm, chỉ có vòng tròn ở giữa là không hề có một ngọn cỏ.
Bước chân nàng hơi chùng, như đang do dự không biết có nên đi về phía trước không, một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi bước qua, dừng lại ở vị trí cách nơi đó chừng một thước.
Ánh mắt nàng trầm xuống, khẽ kinh ngạc. Nơi này nàng rất quen thuộc, là nơi đã diễn ra tình cảnh khiến nàng khắc cốt ghi tâm kia. Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối.
Trong đầu nàng như hiện ra tình cảnh ngàn năm trước, năm đó, cũng tại nơi này, mẫu thân đã hạ quyết tâm, không để ý sự cầu khẩn của nàng, hạ phong ấn.
Dáng vẻ tuyệt thế vô cùng, đôi mắt trong suốt như thủy tinh lại dường như có chút ẩm ướt, nhưng người vẫn cố nén không để nước mắt rơi, chỉ nhẹ nhàng an ủi nàng:
"Lạc Nhi, đừng sợ! Một lát nữa là tốt rồi, từ nay về sau không ai có thể làm con bị thương!"
"Là chính mình là tốt rồi, không cần làm Thần gì cả, Lạc Nhi chỉ là Lạc Nhi thôi!"
"Ta là mẫu thân, là mẫu thân của con!"
"Hiên Nhi và Lạc Nhi, đều là những người quan trọng nhất trong lòng mẫu thân!"
"Lạc Nhi..."
Những câu nói kia, cứ phảng phất như đang vang lên bên tai nàng.
Mắt nàng chợt hơi khó chịu, nàng đưa tay dụi, cũng không nhẹ tay, cố sức dụi, dụi đến mức hai mắt đều đỏ như thỏ.
Xung quanh nàng, gió bắt đầu thổi, rõ ràng lúc nãy còn là cảnh sắc tươi đẹp, lúc này lại có vẻ hơi lạnh lẽo.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trên trời có mấy đám mây đen, nàng chớp chớp mắt, cố sức kiềm nén. Không thể để trời mưa, trời mưa sẽ khiến người nào đó lo lắng, tốt nhất là không được mưa.
Nàng thở dài, cố gắng nhớ lại. Cách đây ngàn năm, từ lúc nàng bắt đầu khôi phục trí nhớ, nàng liền muốn đến đây xem thử, cuối cùng hôm nay cũng làm được. Ánh mắt nàng không rời khỏi mặt đất kia, trước kia nơi này không có nhiều cỏ dại như thế, xung quanh đều hệt như bãi đất trống ở giữa này, sạch sẽ vô cùng.
Đối với Thần tộc mà nói, không hề có khái niệm thời gian, nhưng từ nơi này, quả thật nàng có thể nhận ra, thời gian như đang trôi dần đi. Hóa ra đã lâu như thế rồi, cái gì cũng thay đổi.
Nhưng vì sao, cảnh tượng năm đó vẫn không ngừng đè nặng trong lòng nàng, cứ như tất cả chỉ vừa mới xảy ra mà thôi?
Nàng hít thật sâu, ôm chân, bắt đầu đờ người ra, thế gian như yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng gió thổi, xuyên qua khe núi, truyền vào tai nàng những lời mà nàng không muốn nghe nhất.
"Các vị Chưởng môn trở về đi, tiểu thư sẽ không gặp các người!"
Giọng nói có vẻ không kiên nhẫn, là tiếng nói của Viêm Phượng mà mới vừa rồi còn bảo muốn đi tiền thính, lúc này lại xuất hiện ở gần đường lên núi.
"Viêm cô nương, giờ đây Ma giới nhiều lần khiêu khích, thật sự quá to gan. Anh Lạc là Thiên Đế cao quý, nên vì Lục giới mà chủ trì chiến sự này mới phải."
"Hai giới Tiên Ma các người tranh nhau, không liên quan đến Thần giới chúng ta, sao lại muốn tiểu thư nhà ta ra mặt?"
"Nàng là Thiên Đế, tất nhiên nên chịu trách nhiệm, huống chi ngày đó, nàng chỉ là một vị Thần bị..... Lúc đầu, nàng cũng lấy danh nghĩa Thiên Tích, đứng về phía chúng ta, sao lúc này lại đóng cửa không gặp?"
"Ban đầu là vì chuyện phong ấn Ma Thần, đây là chức trách của Thần tộc, nên tiểu thư mới gia nhập. Nhưng hiện nay Ma Quân đã bị các người bắt, chuyện này đến đây chấm dứt, không còn liên quan đến Thần tộc. Huống chi các người cũng biết, trong cơ thể nàng vẫn còn phong ấn một nửa, vẫn chưa tính là Thiên Đế chân chính!"
"Nói vậy sai rồi, dù trong người nàng còn phong ấn gì đi nữa, lúc này nàng đã có thể tự do sử dụng Thần lực, đây là chuyện mọi người đều biết. Huống chi việc phong ấn Ma Thần, Tiên giới chúng ta chịu tổn thất nặng nề nhất, nói cách khác, là Tiên giới chúng ta giúp nàng mới phải. Lúc này trừ đi Ma giới, mới là cách vĩnh viễn. Với thân phận của nàng, nên lấy bá tánh thiên hạ làm trọng!"
"Nói chuyện thật thối, tại sao tiểu thư nhà ta lại phải đi làm trâu ngựa cho thiên hạ các ngươi? Thiên hạ này đã làm được gì cho nàng? Thiên Đế thì đã sao, cũng chỉ vì cái danh hiệu Thiên Đế này, nàng phải không được từ chối mà đeo gánh nặng thiên hạ kia sao? Nếu thật như thế, cái Thiên Đế quỷ quái này, bọn ta không thèm, các người ai thích thì làm đi! Đừng có tìm chúng ta! Hừ!"
"Cô...."
"Cô cái gì mà cô, các người đến một lần cũng được, hai lần cũng được! Đến lần nào ta đuổi lần đó!"
Phụt!
Anh Lạc không nhịn cười được nữa đành cười ra tiếng, Viêm Phượng vốn luôn tỉnh táo cũng có lúc giương nanh múa vuốt như thế sao? Trong lòng nàng chợt hiện lên một bóng người, nụ cười lại càng sâu, chẳng lẽ quả thật là "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" sao?
"Tốt lắm, có bản lĩnh thì các người cứ việc xông vào đi! Thử xem ai trong các người có thể phá được kết giới của công tử nhà ta?!"
"Cô..."
Mặc dù cảm thấy nghe lén như thế thật không tốt, nhưng nàng cũng không cố ý đâu.
Chỉ tại thính lực của nàng quá tốt, tiếng vang trong vòng trăm dặm, chỉ cần nàng muốn, tiếng kia sẽ tự động bay đến bên tai nàng, thật sự không phải lỗi của nàng đâu à. Có trách thì trách bọn họ nói lớn tiếng quá, lại không thèm bố trí trận pháp, để người ta thừa cơ hội chứ sao.
Phong Phong sau đó còn rống lên mấy câu gì đó, nhưng đều là những câu khiến người ta nghẹn lời. Bản thân nàng lại không còn hứng nghe, mấy tiếng bên tai cũng dần nhạt dần.
Bốn phía lại khôi phục sự yên tĩnh, nàng yên lặng hồi lâu.
![](https://img.wattpad.com/cover/161036136-288-k92556.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Lục Hoa Cấm Ái - Nguyệt Lạc Tử San [ Hoàn/ Edit ]
Tiểu Thuyết ChungEdit: Vickiee Nguồn: thanhthoigian.wordpress.com Số chương : 84 chương + 1 ngoại truyện Thể loại : huyền huyễn, cấm luyến, thanh thủy văn, HE Như đã đề cập ở phần thể loại, tình cảm của nam nữ chính là một loại tình cảm cấm kỵ. Nữ chính phải trải qu...