(*tránh hổ gặp sói: kiểu như câu "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa")
Nóng lòng muốn biểu hiện, muốn chứng minh tâm tình của mình, nàng cũng biết, suốt ngàn năm qua nàng cũng vẫn luôn làm những chuyện ngu ngốc như thế, chỉ là, nàng ta phát tiết oán hận lên người nàng, mà bản thân nàng lại không thể làm bất cứ điều gì để phát tiết. Có lẽ, chính nàng ta cũng không rõ, thật ra làm như thế cũng chỉ muốn người kia chú ý mà thôi.
Nghe đồn nàng ta hung tàn khát máu, phàm là nữ tử bị nàng ta bắt được, không chết cũng tàn phế, bị hủy hoại cả thân thể lẫn dung nhan. Nàng ta đang phát tiết, phát tiết oán hận với người khác. Tình cảm đậm sâu lại được không như mong đợi, thứ còn lại chỉ là đau đớn mà thôi.
Phi Diễm ngoài mặt oán hận U Minh, chẳng phải càng chứng tỏ nàng càng yêu y sâu sắc đến mức nào sao!
"Đến tột cùng là chuyện gì, mới khiến cô hận y như thế?" nhìn về phía nữ tử đang cố dựng lên vẻ mặt dữ tợn kia, ánh mắt khẽ híp lại. Nàng đột nhiên muốn hiểu rõ nữ tử tương tự nàng kia.
Phi Diễm sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, đáy mắt không kịp giấu đi cảm xúc bổi ối, ngược lại trở nên tức giận vô cùng: "Ngươi...ngươi nói bậy gì đó? Ta và y vốn đối lập nhau, vì sao ta phải khiến y chú ý!" Nàng bật thốt lên lời phản bác, nhưng lại khiến người ta nghe ra cảm giác bị che giấu bên trong.
"Cô nếu cho là ta đang nói nhảm, vậy thì cứ cho như vậy đi!" Lạc Song cười nhàn nhạt, đôi mắt trong trẻo tinh khiết không hề có một tia tạp chất "Ta chỉ muốn nói, có một số việc, phải buông tay thì mới có thể trời cao biển rộng, tiếp tục cố chấp, dù là đối phương hay là bản thân mìn, cũng chỉ còn lại đau khổ mà thôi."
"Ngươi đang dạy dỗ ta sao?" Phi Diễm hừ lạnh, một tay túm lấy cổ áo nàng, hung hăng trừng nàng, tức giận càng tăng:"Dựa vào ngươi? Ta tùy tiện tung một chưởng cũng đủ cho ngươi chết, ngươi sao phải nói mấy lời này? Chuyện giữa ta và y, một kẻ sắp chết như ngươi thì biết cái gì?"
Người sắp chết, trong lòng nàng chấn động, cảm giác mê muội khiến nàng đau đớn như càng tăng thêm "Đúng vậy! Ta là một kẻ sắp chết..." nàng vẫn cười, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt tinh khiết kia như đang tỏa sáng "Nhưng, ta hiểu được thứ mình muốn quý trọng. Cô cho rằng cô đã mất đi tất cả, nhưng thật ra cô vẫn còn thứ quý giá nhất, chỉ cần cô buông tay, cô có thể có tất cả."
Phi Diễm sửng sốt, như đang suy nghĩ lời của nàng.
Nàng khẽ cúi mắt, nhìn về phía cánh tay đang nắm lấy mình, ánh mắt nặng nề, tiếp tục nói: "Thật ra ta đây cũng thế! Muốn yêu một người nhưng lại không thể. Ta không có cơ hội đó. Nhưng bản thân cô đã gần trong gang tấc rồi, chỉ cần chạm tay vào mà thôi. So sánh với ta, cô càng hạnh phúc hơn nhiều!"
Nàng cười dị thường rực rỡ, hoàn mĩ đến không có một chút tì vết, hai mắt như phát sáng, chiếu thẳng vào đáy lòng người khác. Vẻ mặt Phi Diễm hơi ngưng trọng, không biết sao lại cảm thấy hoảng hốt, cảm giác như bị nhìn thấu khiến nàng ta bối rối. Đôi mắt nàng ta không tự chủ tránh đi tầm mắt của nàng.
Một lúc lâu sau!
Nàng ta đẩy mạnh nàng lên mặt đất "Ngươi nói bậy bạ xong chưa?" Ánh mắt hoảng hốt nhìn khắp nơi "Đừng tưởng ngươi nói vậy, ta sẽ không giết ngươi. Ta vẫn muốn đoạt lấy mạng ngươi!"
Nhìn vẻ không hề bị ảnh hưởng của nàng ta, Lạc Song không khỏi thở dài.
Nghĩ lại, nàng quả thật đã xen vào chuyện người khác rồi. Mục đích nàng ta tới đây rõ ràng là mang ý đối địch, nàng lại chỉ vì từ trên người nàng ta thấy hình ảnh của mình trước kia, không tự giác muốn giúp nàng. Nguyệt Nhiễm trước kia thường nói nàng ngu ngốc, có lẽ quả thật là thế!
"Hôm nay ta sẽ giết ngươi trước, sau đó đi Thiên Tích đoạt Lạc Miểu Hiên, xem ngươi còn có thể làm sao?" Nàng ta nở nụ cười âm trầm, phối kiếm trong tay bị nắm chặt, vung kiếm chém về phía này.
Có vẻ nàng ta là thẹn quá hóa giận rồi, giống như muốn chứng minh cho lời nói của mình, nàng ta đánh một chiêu chí mạng.
Trong lòng nàng căng thẳng, hơi nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, nàng luôn không thích giết chóc, chỉ cần thấy máu, cũng sẽ không ngăn được cảm giác khó chịu. Nhưng nàng lại càng không thể chết ở đây.
Nàng nắm chặt quyền, cổ tay có ánh sáng vờn quanh, cứ như tùy lúc đều có thể bắn ra. Phi Diễm cầm kiếm từng chút đến gần, nàng cũng đang định vung tay ra.
"Bẩm Tứ hộ pháp!" Trong viện đột nhiên xuất hiện thêm một người, một thân áo đen, hai tay ôm quyền, là người của Ma giới.
Kiếm phong của Phi Diễm tạm ngừng, châm mày nhíu lại, không thích bị quấy rầy, xoay người nói: "Chuyện gì?"
"Ma Tôn có lệnh, truyền ngài đến tiền thính bàn chuyện!" Người nọ trả lời.
"Ma Tôn!" Phi Diễm sửng sốt, hơi kinh ngạc "Đã ra khỏi Xích Viên? Lần này nhanh thật!" Nàng ta lạnh giọng cười cười, quay đầu nhìn Lạc Song trên đất một cái, sắc mặt trầm xuống "Ta biết rồi,sẽ đến ngay!"
Người kia hành lễ, xoay người biến mất trong sân.
"Coi như ngươi gặp may!" Phi Diễm thu kiếm, đẩy Lạc Song trên đất "Đi! Ma Tôn đã có lệnh, để ngươi sống lâu thêm một chút, chờ ta trở lại lấy tính mạng ngươi cũng không muộn!" Nói xong trực tiếp ném nàng vào trong phòng.
Vung tay áo lên, cánh cửa lập tức đóng lại, suy nghĩ một lúc, một tay lại kết ấn, bày kết giới trên cửa,lúc này mới xoay người rởi đi.
Lạc Song đứng không vững, ngã trên đất, cũng không bị sao, chỉ là phong ấn phản phệ trên người nàng càng tăng mạnh, khiến cho ngực nàng đau đớn. Cứ như có ngàn đao đang chém từng nhát trong lòng nàng, cảm giác mê muội càng lúc càng mãnh liệt.
Nàng không thể ngất, cũng không thể ngủ! Nàng cắn chặt răng, mùi tanh ngọt lập tức lan ra khoang miệng, nàng nuốt mạnh xuống. Nàng chỉ muốn dùng đau đớn để làm mình tỉnh táo, máu đối với nàng có ý nghĩa gì, nàng biết rất rõ, cho nên nàng tuyệt không thể lưu lại một giọt máu nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lục Hoa Cấm Ái - Nguyệt Lạc Tử San [ Hoàn/ Edit ]
Ficción GeneralEdit: Vickiee Nguồn: thanhthoigian.wordpress.com Số chương : 84 chương + 1 ngoại truyện Thể loại : huyền huyễn, cấm luyến, thanh thủy văn, HE Như đã đề cập ở phần thể loại, tình cảm của nam nữ chính là một loại tình cảm cấm kỵ. Nữ chính phải trải qu...