Chương 24: Chỉ có cái chết

166 19 0
                                    

  "Anh Lạc, Anh Lạc!" Có người đang không ngừng gọi khẽ bên tai nàng, nàng chậm chạp mở mắt, chỉ thấy có bóng trắng mờ ảo, không rõ là ai. Chỉ cảm thấy giọng nói kia thật nặng nề!

"Bạch....Trúc!" Nàng chậm rãi nói thành tiếng, giọng nói này nàng nhận ra, hắn đến rồi sao? Cũng đúng, hắn là Thượng tiên, tất nhiên sẽ là người phát hiện chuyện này đầu tiên. Nàng vươn tay, muốn nhận biết rõ hơn.

"Là ta, đừng cử động! Cô bị trọng thương!" Mộ Tử Hân cầm lấy tay nàng, mày nhíu lại, nhìn nàng toàn thân đều là máu, vẻ ngoài trầm ổn cũng không giữ nổi nữa, sao lại bị thương nặng đến như thế! Trên người nhiều chỗ bị đâm xuyên, giống như một con búp bê vải bị cắt nát. Hơi thở của nàng thật mong manh, nếu như nàng không có thân thể của Thần, nếu như nàng không phải là Thần....

Hắn không dám nghĩ tiếp, chỉ là không ngừng giúp nàng truyền chân khí, hai tay vẫn không kiềm được phát run.

"Ta.....không sao chứ?" Anh Lạc khó khăn nhếch môi cười, muốn khiến hắn yên tâm. Thật sự, vết thương như thế này, vẫn chưa đủ sức lấy mạng nàng.

"Đừng nói!" Trong lời nói của hắn lại nhiều thêm mấy phần nghiêm nghị, gần như sắp rống lên: "Ngưng thần tĩnh khí, ta chữa thương giúp cô!"

Lời nói của hắn khiến Anh Lạc tỉnh táo lại đôi chút, không lên tiếng nữa, bên tai lại truyền đến tiếng rống giận quen thuộc.

"Những kẻ trong Thần tộc đều đáng chết, đáng chết! Ta giết ngươi...." Túc Huyền gần như đã nổi điên muốn xông lên, lại bị Nguyệt Nhiễm ngăn cản.

"Túc Huyền, không thể giết nàng!" Nguyệt Nhiễm cố sức ngăn cản chiêu kiếm của y nhưng hắn xuống tay lại có nhiều cố kị, giống như không muốn đả thương y.

"Tại sao?" Túc Huyền đã trở nên điên cuồng, trừng mắt nhìn "Tại sao? Đã quên mối thù của cha mẹ rồi sao? Mấy ngàn mạng người của Thanh Vân phái thì sao?"

"Ta không quên, nhưng chuyện này cũng đã là quá khứ!" Nguyệt Nhiễm vẫn cố kéo Túc Huyền "Xích Cơ đã chết, thù của Thanh Vân đã được báo, huống chi mọi chuyện lại không liên quan đến Anh Lạc!"

"Không liên quan? Sao lại không? Mẫu trái nữ thường*! Ta không chỉ muốn giết nàng ta, ta còn muốn những kẻ nơi Thần sơn, những kẻ nơi Tiên giới đã không đoái hoài gì đến bọn ta, tất cả đều phải chôn cùng Thanh Vân phái ta!" Túc Huyền hất Nguyệt Nhiễm ra, lại ra chiêu, nhưng mới vừa bước tới hai bước, lại cảm thấy huyết khí cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu.

(*Mẫu trái nữ thường: mẹ làm sai, con gái phải chịu)

"Túc Huyền!" Nguyệt Nhiễm biến sắc, định giúp y chữa thương, lại bị y hất mạnh tay ra.

"Không cần quan tâm ta!" Y lạnh lùng nói: "Mấy ngàn năm qua huynh cũng chả quan tâm gì đến ta, lúc này cũng không cần. Thù của cha mẹ, mối hận diệt môn, thù sâu như biển, sao huynh có thể quên! Sao huynh có thể che chở cho kẻ thù của chúng ta....Ca*!"

(*Ca: anh trai)

Ca?

Thì ra....thì ra là thế này sao? Thì ra....bọn họ là huynh đệ.

"Khụ khụ...." Nàng vừa muốn cười, lại không thể kiềm nổi một cơn ho mãnh liệt, càng khiến máu chảy ra nhiều hơn, càng nhuộm đỏ cả tay áo vốn đã đẫm máu kia.

Nàng lẽ ra phải biết từ sớm, lần đầu tiên nhìn thấy Túc Huyền, cảm thấy thật quen thuộc, thì ra....không phải là trông quen thuộc, mà là quá giống một người khác.

Khó trách....Nguyệt Nhiễm nhất định muốn cứu y, khó trách....Nguyệt Nhiễm không tiếc phải làm trái lời hứa.

Thì ra đó là cái mà người ta thường gọi là "huyết mạch tương liên"*....

(*huyết mạch tương liên: sự tương quan của những người cùng chung huyết thống, giống như câu "Máu chảy ruột mềm" của Việt Nam)

"Khụ khụ khụ..." Lại một cơn ho khác, khiến nàng như phải dùng hết sức lực toàn thân, nàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, thật mệt....

"Đừng suy nghĩ nhiều, tập trung tinh thần!" Mộ Tử Hân gấp gáp nói, sắc mặt chưa bao giờ khó coi như lúc này, vẻ mặt trông càng thống khổ hơn cả người đang bị thương là nàng đây.

"Bạch...Trúc!" Nàng lại không nghe lời hắn, đưa tay kéo tay hắn, khóe miệng cố nhếch lên, giọng nói mỏng manh như tơ, lúc này nàng thật muốn trò chuyện cùng hắn "Ta rốt cục....đã nhớ ra, tại sao huynh lại muốn ta gọi huynh bằng tên này....Có phải đang nói đến cây trúc....màu trắng...giữa nơi đất bùn, cái tên này...là do ta đặt....có phải không?" Nàng nghĩ, đến bây giờ mới nhớ ra hắn, quả thật là có lỗi với hắn! Rõ ràng đã hứa với nhau sẽ gặp lại, cuối cùng lại để hắn đợi tận ngàn năm.

Tay Mộ Tử Hân khẽ run, sắc mặt càng thêm trầm trọng, chuyên tâm chuyển chân khí cho nàng.

Túc Huyền lại đứng lên, lại ngưng thần tập trung hơi nước bốn phía, từ từ ngưng tụ thành băng. Thu Thủy Bạch Dung, đó là tuyệt kĩ nổi danh của Chưởng môn phu nhân Thanh Vân phái năm đó. Nguyệt Nhiễm cũng biết!

"Túc Huyền!" Nguyệt Nhiễm muốn ngăn cản y, nhưng Túc Huyền đã muốn giết người đến điên rồi, xoay người tung một chưởng, đánh Nguyệt Nhiễm bay xa đến năm thước, phun ra máu tươi.

"Thù của Thanh Vân, ta phải báo ngay bây giờ!" Y lại tấn công, kết giới của Mộ Tử Hân có thể ngăn chặn được nhất thời nhưng không thể ngăn chặn mãi mãi, có một cột băng xuyên qua, xẹt qua tay hắn, cắm vào trên bãi cỏ đang nở đầy hồng liên, máu phun như trụ. Nếu lúc này hắn dừng tay, tính mạng của Anh Lạc, e là khó giữ.

Mắt thấy kết giới càng ngày càng yếu, rốt cục bị phá tan, y đang định ra chiêu cuối cùng thì Mộ Lãnh Liệt và cả nhóm lớn đệ tử xông tới.

"Bắt y lại!" Hắn ra lệnh, hai bên lao vào trận chiến.

Bên tai đều là tiếng binh khí va vào nhau, trong mắt đều là những cánh hoa sen đỏ rực, phiêu tán như múa, không ngừng bay xa.

"Tử Hân...." Mộ Lãnh Liệt thấy Anh Lạc bị thương cũng hơi sửng sốt.

Mộ Tử Hân chuyển xong luồng chân khí cuối cùng, bảo toàn được tâm mạch cho nàng, lúc này mới thu tay lại, cẩn thận đỡ Anh Lack đã khôi phục ý thức nằm xuống, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Sư huynh, phiền huynh trông chừng nàng giúp ta một lát!"

Nói xong liền đứng lên, phất tay gọi ra thanh kiếm trắng toát kia, cả người đều bị sự lạnh lẽo bao trùm, không khí xung quanh như đang kết thành một tầng sương mờ.

Mộ Lãnh Liệt sửng sốt, quả thật chưa từng thấy qua vẻ mặt này của hắn, chỉ có thể theo quán tính gật đầu. Bóng trắng chợt lóe, Mộ Tử Hân đã gia nhập chiến cuộc, bay thẳng về phía trung tâm trận chiến.

Túc Huyền cảm nhận được có một luồng khí lạnh đang đánh tới, nhanh chóng xoay người chống đỡ, hai kiếm chạm nhau, phát ra tiếng vang. Kiếm của Túc Huyền đã gãy nhưng kiếm của Mộ Tử Hân vẫn chưa dừng lại, trực tiếp vung về phía tay trái của y, muốn chém đứt cánh tay kia.

Lục Hoa Cấm Ái - Nguyệt Lạc Tử San [ Hoàn/ Edit ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ