"Đi theo ta!" Thính Phong kéo nàng đứng dậy "Ta đưa cô trở về, nghĩ cách giúp cô ngăn lại chân khí trong người cô!"
"Thượng Tiên, xin bỏ tay ra!" Lạc Song khuyên "Ta với ngài quen biết nhiều lắm cũng chỉ mới ba ngày, Thượng Tiên cần gì phải cố chấp với chuyện của Lạc Song như thế?"
"Sao ta biết được!" Thính Phong quay đầu trợn mắt nhìn nàng "Ta cũng chả biết ta đã bị cái quỷ gì, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn cô gặp chuyện như thế được!"
Lạc Song sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu.
"Từ lúc nhìn thấy cô, ta liền cảm thấy khác biệt. Bất kể thế nào cũng không thể bỏ lại cô như thế !" Thính Phong càng thêm tức giận, trong lòng hiện lên loại cảm xúc mà chính mình cũng không hiểu nổi, càng khiến sự nghi ngờ trong lòng y càng tăng lên, quay đầu nhìn nàng, cúi người xuống hỏi "Song Song, ta hỏi cô một lần nữa, chúng ta quả thật chưa từng....thật chưa từng quen biết nhau sao?" Y rõ ràng quen nàng không bao lâu, vì sao mỗi lần nhìn thấy nàng, lại có loại cảm giác này?
Lạc Song càng khó hiểu, Thính Phong nhướng mày, vẻ mặt phiền não "Thôi không nói nữa, chuyện này tính sau, phải đưa cô về trước đã"
"Thượng Tiên!" Nàng muốn rút tay ra, thế nhưng y lại nắm chặt vô cùng, nàng ngồi xuống định lấy tảng đá làm điểm tựa, thế nhưng y vẫn cứ kéo nàng đi về phía trước, Lạc Song càng gấp "Thượng Tiên...Thượng....Thính Phong, Thính Phong, ta gọi huynh là Thính Phong là được chứ gì!"
Y rốt cuộc cũng dừng lại, nhưng vẻ mặt vẫn tức giận, vô cùng không đồng ý nhìn chằm chằm nàng.
Lạc Song yếu ớt rút tay về, tay bị y kéo cũng muốn đau hết cả lên rồi, đành thở dài một tiếng "Thật sự không cần huynh quan tâm, ta...không sao!"
"Không sao, cô thế này cũng nói là không sao hả?" Y quay người lại, trong mắt như phóng ra lửa "Còn tiếp tục như vậy, cô sẽ chết, cô sẽ chết! Có biết không hả!"
Lạc Song hơi sững sờ, lui về sau một bước, khóe miệng lại không nhịn được cong lên "Ta biết!" Một trăm năm trước nàng đã biết rồi, chỉ là....nàng nghĩ mình còn có thể chống đỡ thêm vài chục năm nữa, nhưng giờ....chỉ e là không đến một tháng sao?
"Vậy mà cô còn...."
Lạc Song càng cười đến thỏa mãn, cẩn thận nhìn y "Tình trạng của ta, ta rõ nhất, giờ đây...."
"Giờ cũng chưa phải là muộn!" Y cực kì không thích nghe mấy lời ủ rũ của nàng, lại muốn kéo nàng đi.
Nàng nhanh tay tránh thoát, dựa lưng ngồi xuống cạnh hòn đá "Nếu như huynh chắc chắn có thể trị liệu thật tốt cho ta, ta sẽ đi theo huynh!"
Thính Phong sửng sốt, sắc mặt lập tức hơi trầm xuống, tay đang vươn ra, cũng từ từ buông xuống.
Lạc Song khẽ cười, nhìn về phía mấy đám mây trắng trên trời "Thính Phong....ta cũng không phải là một đứa trẻ, chuyện của mình, ta rất rõ. Chỉ là...." Nàng dừng một lúc, lại nói "Huynh đã từng mơ ước muốn có một thứ gì chưa?"
Y hơi sững sờ, không biết sao nàng lại hỏi như thế, lắc đầu "Không biết!" Y chưa từng nghĩ tới.
"Ta có đó!" Nàng cười ha ha "Ta...trước kia, ta nghĩ rằng ta không có gì cả, nên ta vẫn luôn đi tìm, nỗ lực tìm kiếm thứ đó. Cứ ngây ngốc cho rằng, chỉ cần tìm được nó, thế nhưng....." Giọng nói nàng hơi nghẹn "Những thứ kia đều không có thật....không ai bằng lòng cho ta. Sau này....ta mới phát hiện, thì ra....thì ra ta vẫn luôn có thứ đó, nó luôn ở cạnh ta!"
Thính Phong không hiểu ý nàng, chỉ là thật không thích vẻ mặt tự giễu này của nàng.
Nàng lại cười đến rực rỡ, vẻ mặt như hoa nở, cả mặt mày đều là nụ cười "Thứ ta muốn có nhất đời này đã tìm được, ta đã có, cho nên....ta quả thật rất may mắn, coi như là đã tìm được rồi!"
"Song...." Thính Phong muốn nói điều gì, nhưng không cách nào mở miệng.
"Thính Phong....Huynh là một người tốt, nếu như...nếu nhưu ta gặp được huynh sớm một chút, có lẽ ta sẽ càng vui mừng!" Nụ cười của nàng càng sau "Tiếc rằng....ta lại không phải một người tốt! Vừa ra đời đã....luôn khiến người xung quanh phải lo lắng cho ta....Phàm là những người tốt với ta, tất cả đều không có kết quả tốt!" Tay nàng siết lại thật chặt, cười đến khổ sở "Huynh nói xem....có phải ta trời sinh đã là một sát tinh rồi không?"
"Song Song...."
"Ta có một mẫu thân rất tốt, nhưng ta....đã hại chết người!" Giọng nói nàng thật trầm, bấu chặt lấy vạt áo trên người, xoắn chặt "Còn có...còn có một người nữa, ta cũng hại huynh ấy không có một ngày nào yên tâm, nhận hết khổ sở suốt ngàn năm. Cho nên....huynh tốt nhất không nên đến gần ta quá! Miễn cho bị ta liên lụy!"
"Nhảm nhí!" Y chau mày "Ta mà phải sợ bị cô liên lụy chắc!"
"Ngài là Thượng Tiên, tất nhiên không sợ!" Nàng cười "Chỉ là...Lạc Song tự biết thời gian không còn nhiều lắm, không muốn có thêm người nào lo lắng vì ta nữa, nếu như Thượng Tiên, thật lòng quan tâm Lạc Song, chắc sẽ không làm khó ta đâu đúng không?"
"Cô...." Thính Phong muốn phát điên.
"Thượng Tiên chắc là đang cáu giận ta không biết tốt xấu!" Nàng vẫn cười đến thản nhiên, giống như không có chuyện gì "Thế nhưng Lạc Song thật sự không sao, ta đã có thứ mà cả đời này ta luôn mong muốn. Ta đã thỏa mãn, cho dù ngày mai ta sẽ...."
"Không cho phép nói nhảm!" Y xen ngang lời nàng.
Lạc Song nhẹ nhàng cười ra tiếng "Đúng đúng đúng! Ta mệnh dài vô cùng, cho nên không cần Thượng Tiên phải lo lắng, ta đã khiến rất nhiều người....quan tâm!" Nàng cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì "Ta đã quá hạnh phúc rồi, luôn luôn được bảo vệ, cũng đến lúc...phải đền đáp rồi."
Giọng nói của nàng rất trầm, rất thấp, không rõ ràng. Nhưng Thính Phong nghe được, quay phắt đầu lại, nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, lại như nghĩ đến chuyện gì, hơi bối rối nhìn nàng "Song Song, cô định làm gì? Cô không biết...."
Lạc Song sửng sốt, ngay sau đó lại cười "Ta có thể làm gì chứ? Ta chỉ là một kẻ sắp chết, chỉ muốn thật vui vẻ trải qua quãng đời còn lại, hi vọng tất cả mọi người quan tâm ta, đều sống thật vui vẻ, không cần phải lo lắng...bất cứ chuyện gì!"
Nàng đã hạnh phúc đủ suốt một trăm năm, nếu như còn có chuyện gì khiến nàng đau đớn, đó là nàng phải ra đi một mình.
Y vẫn còn hơi hoài nghi, nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ của nàng, nghi ngờ lại càng sâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lục Hoa Cấm Ái - Nguyệt Lạc Tử San [ Hoàn/ Edit ]
Fiction généraleEdit: Vickiee Nguồn: thanhthoigian.wordpress.com Số chương : 84 chương + 1 ngoại truyện Thể loại : huyền huyễn, cấm luyến, thanh thủy văn, HE Như đã đề cập ở phần thể loại, tình cảm của nam nữ chính là một loại tình cảm cấm kỵ. Nữ chính phải trải qu...