Chương 22: Phong ba nổi lên

159 16 0
                                    

  Đêm khuya, ngoài cửa sổ vang lên những tiếng côn trùng như không hề sợ làm phiền người khác, Anh Lạc nhắm mắt lại, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng duy trì hô hấp đều đều, có người đẩy cửa bước vào, đặt thứ gì đó lên bàn, đứng yên trước giường, một lúc lâu sau mới khẽ khàng bỏ đi.

Cho đến khi bên tai chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang như trước, nàng mới ngồi dậy, xem ra giả bộ ngủ cũng là một năng lực sinh tồn! Nàng hơi vui vẻ. Nhìn chén trà trên bàn kia, nàng cười khổ, đảo mắt nhìn thoáng qua đầu giường trống trơn, nụ cười khổ cũng nhanh cứng lại trên gương mặt.

Cửa không khóa, gió lạnh bên ngoài lùa vào, nàng ôm chặt hai vai đang run lên, khuya hôm nay quá lạnh! Không chịu đóng cửa không phải là thói quen tốt. Thở dài, nàng đứng dậy đi đóng cửa.

Vừa bước tới cửa thì bụng lại đau quặn, nàng ngồi xổm xuống, cắn chặt răng. Trong đầu hiện lên hình ảnh nào đó, như có thứ gì đang cố lao ra khỏi vòng trói buộc, một lúc lâu sau nàng mới khôi phục lại được.

Hít thật sâu, nàng tạm thay đổi ý định, theo thói quen nhếch miệng, ra khỏi cửa, chậm rãi đến tiền viện. Nàng ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng rọi trên trời cao, lại thở dài.

"Trăng thật tròn! Nhưng hơi chói mắt đó!"

"Vậy đừng nhìn nữa, nhé?" Giọng nói dịu êm, mang theo nét cười, giống như một loại gió xuân.

Anh Lạc quay đầu lại, nhìn về bóng dáng dưới tàng cây, hơi sửng sờ, sau đó lại cười: "Thượng tiên thật có nhã hứng, đã trễ thế này còn ra ngoài ngắm trăng"

"Cô cũng vậy mà?" Hắn chậm rãi bước đến, rời khỏi bóng cây, cả người vận áo trắng tức khắc chìm trong ánh trăng màu bạc, lại càng tăng thêm cảm giác mờ ảo, khiến người ta như chìm vào giấc mộng.

Anh Lạc hơi sững sờ, lập tức ngây người, quên luôn cả việc đáp lại.

Hắn nhếch môi cười nhẹ, tức khắc như trăm hoa đua nở, ngàn cây sinh sôi, tao nhã vô cùng: "Sao vậy? Cô nương nhìn đến mất hồn rồi sao?"

"Hả?' Anh Lạc sửng sốt, ngay lập tức hoàn hồn, người này rõ ràng là nam nhân, nhưng lớn lên còn xinh đẹp hơn cả một nữ nhân, tao nhã tột cùng, vì sao chứ vì sao? Nàng ho nhẹ hai tiếng, cố che dấu lúng túng vừa rồi: "Khụ khụ, Thượng tiên đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì?"

"Ta tới xem thử!" Hắn cười nói.

Xem thử? Khóe miệng Anh Lạc hơi co quắp, hắn xem gì chứ? Nàng cố gắng dời tầm mắt, chỉ nhìn từ cổ hắn trở xuống, cố ý bỏ lơ khuôn mặt lúc nào cũng trông như đóa hoa kia*

(*ý chị nói mặt anh xinh đẹp như con gái đó)

"Thân thể cô đã khá hơn chưa?" Trên mặt hắn có hơi buồn phiền, tiếp tục nói

"Làm phiền Thượng tiên quan tâm" Nàng khách sáo đáp lại "Đã tốt hơn rồi!"

Hắn lại dùng ánh mắt áp bách người khác này để nhìn nàng, cho đến khi nàng không được tự nhiên dời tầm mắt, mới thu hồi, ánh mắt nhìn đếm cổ nàng, giọng nói chậm rãi vang lên: "Cô nương không mang ngọc hình lưỡi liềm kia sao?"

"Hả?" Nàng sờ sờ cổ áo, lúc này mới nhớ ra "Lúc nãy đi ngủ, ta tháo ra đặt ở đầu giường mà quên đeo lại!"

Hắn gật đầu, cười như đóa hoa nở rộ, Anh Lạc cố gắng nháy mắt, cố gắng nháy mắt, không để một tí xuân sắc nào đập vào mắt. Trong lòng lại hơi tức giận, hôm nay trăng quá sáng rồi, quá sáng rồi!

"Chuyện lúc sáng, còn phải đa tạ cô nương nhắc nhở mới có thể vạch trần quỷ kế của Ma giới!" Giọng nói hắn chứa nét cười, cũng tỏ vẻ khách khí.

"Tiện tay mà thôi!" Anh Lạc trả lời "Ta cũng chỉ là vô tình phát hiện ra"

"Hả?" Hắn đột nhiên có hứng thú "Cô nương làm thế nào phát hiện ra đó là ảo thuật?"

"Mặt trời!" Nàng chỉ chỉ lên trên "Lúc ấy mặt trời ở hướng Đông, trên mặt đất bóng cây lại không nghiêng theo hướng Đông, đó chính là hiện tượng cho thấy đó là do ảo thuật tạo ra, hơn nữa huynh đã nói, giữa trưa là thời điểm dương khí mạnh nhất, cho nên mới thừa dịp đó để trừ khử khí âm tà. Khí âm tà đã trừ, hẳn là đã qua giữa trưa, mặt trời phải nghiêng về phía Tây mới đúng" Bạch Mộ ở phía cực Đông, ảo thuật tạo ra biểu hiện của mặt trời như thế, nhất định các yêu ma khác đi vây công các phái cũng sẽ có biểu hiện hệt như ở đây.

"Thì ra là thế!" Mộ Tử Hân gật đầu "Thì ra cô nương lại có thể nhớ rõ những lời Tử Hân đã nói đến thế!"

Anh Lạc vấp chân, suýt nữa ngã lăn, trọng điểm của nàng hình như không phải ở chỗ này mà! Đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, miệng hơi co quắp, nàng thuận miệng hỏi: "Không biết tình huống ở các môn phái khác ra sao?"

Vẻ mặt hắn hơi trầm xuống: "Thiên Phàm còn chưa trở lại, tu vi của hắn mặc dù không cao nhưng cưỡi kiếm vẫn rất nhanh"

"Ồ" Anh Lạc gật đầu, mặc dù nhanh nhưng cũng cần thời gian, e là các môn phái cũng phải chịu ít nhiều thương tổn!

Hắn tiến lên một bước, túm lấy tay nàng, ấn vào mạch môn "Cô nương có biết ai hạ độc không?"

Anh Lạc hơi sững người, nhìn tay đã bị hắn nắm, vẫn chưa yên lòng sao?"Anh Lạc ngu muội, cho là toàn bộ người của Ma giới đều đã bị Bạch Mộ bắt lại, tự cảm thấy yên tâm, ai ngờ vẫn còn con cá lọt lưới, thật là thiệt thòi!" Nàng như có như không ám hiệu, người hạ độc là người Ma giới.

Hắn cười nhàn nhạt, theo toan tính của nàng: "Hôm nay Ma giới quả thật khiến người ta không thể ngờ được, không chỉ tinh thông cấm thuật, còn có thể sử dụng độc dược, có thể làm bị thương cả Thần! Cô nương sau này phải càng thêm thận trọng mới tốt!"

Anh Lạc cúi đầu đếm mấy hòn đá dưới chân, ám hiệu của hắn, sao nàng lại không hiểu? Ý hắn là....người hạ độc đang ở cạnh nàng sao?

Độc dược trên đời có thể gây tổn thương đến nàng đã ít lại càng ít hơn, trước mắt, nàng cũng chỉ biết một loại, chính là loại mà vào đêm Phúc bá chết mới biết được, nước trong ao Lục hoa. Mà cơn đau từ bụng truyền đến như lửa thiêu kia, cũng giống hệt như cơn đau khi bị nước văng vào tay.

Bụng lại quặn đau, nàng cắn răng, nhịn xuống ý muốn ngồi xổm xuống, vẫn cố duy trì nụ cười tái nhợt hoàn hảo.

Tay của hắn còn đang trên cổ tay nàng, mi tâm Anh Lạc nhíu chặt, không dấu vết rút về: "Đa tạ Thương tiên quan tâm, Anh Lạc sẽ cẩn thận hơn"

Hắn nhìn tay trống không, một lúc lâu mới chậm rãi thu tay về "Cô nương không cần khách khí như thế, Tử Hân cho rằng là chuyện phải "uống nước nhớ nguồn", hướng về cội nguồn. Ta trước kia cũng đã từng được người khác cứu...."

"...." nàng có cần thiết phải nghe lại lần nữa không?

Lục Hoa Cấm Ái - Nguyệt Lạc Tử San [ Hoàn/ Edit ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ