Vì Đã Tìm Thấy Em

765 42 22
                                    

đã gần nửa đêm Hưng không thể ở yên lòng không ngừng những suy nghĩ tội lỗi đầy hối hận.

'Hồi nãy đúng là quá đáng thật tự dưng lại lớn tiếng...mình đâu muốn vậy..sao vậy kìa' Hưng bẩm bụng. Xuống dưới nhà uống nước rồi llại lượn lên phòng chủ đích là để đi qua phòng Tâm. Thấy cửa còn mở hé Hưng không thể ngăn mình đưa mắt nhìn vào trong.Đèn vẫn sáng, giấy tờ ngổn ngang trên mặt bàn Tâm thì co do trên sofa.

'đi ngủ còn k chịu lên giường' Hưng nhẹ nhàng bước vào toan bồng Tâm lên giường, vừa chạm  vào làn da trắng ngần ấy anh giật mình sửng sốt'nóng quá' Hưng thốt lên Đặt Tâm xuống kéo chăn đắp cho cô Hưng lao vào phòng tắm lấy khăn ấm đặt lên trán Tâm. Đôi môi đỏ ảu, gò má hây hây cơ thể nóng ran của Tâm chốc lại khẽ run lên vì lạnh. Nắm lấy bàn tay bị hàn khí bao vây Hưng đặt nó lên mặt mình thủ thỉ

'anh xin lỗi...anh xin lỗi' như nghe được Tâm khẽ cựa mở hờ đôi mắt nặng trĩu.

'sao..sao vậy' Tâm thào thào trong cổ họng

'em sổ rồi thấy chưa tại bị bén mưa đấy' vẫn giọng điệu trách móc nhưng thật dịu dàng.

'em..em khát'' Tâm khéo tai mình ra khỏi Hưng vùi vào chăn

'rồi ở yên đó anh lấy' rót nhanh li nước rồi đỡ Tâm dậy. cổ họng khô khốc bỏng rát nên Tâm dốc hết li nước làm cô bị sặc ho lên .

'từ từ thôi' Hưng đưa tay xoa nhẹ sau lưng cho đến khi cơn ho dứt hẳn anh mới đỡ cô nằm lại xuống. Tâm mệt rã rời nên mặc kệ anh muốn làm gì thì làm chỉ 1 lát sau cô lại thiếp .

Hưng đờ đẫn nhìn Tâm lòng xót xa , vì chưa bao giờ chăm người ốm nên an  chẳng biết làm sao. mất vài phút , đột nhiên anh phì cười như nhận ra gì đó . lao ngay xuống dưới nhà, hơn 1 tiếng sau cả phòng bếp như 1 bãi chiến trường đồ đạc ngổn ngang, nồi niêu mỗi chỗ 1 nơi , thực phẩm rơi rớt khắp sàn  nhà. Hệt như vừa có chiến tranh say ra . và kết quả của cuộc chiến là 1 tô cháo hành nghi ngút khói< đúng là cháo hành thật toàn mùi hành, xanh gắt cả tô cháo>

'Tâm...Tâm em mau dậy ăn cháo' Hưng lay nhẹ

'em đắng miệng lắm, không muốn ăn' thâm thềo thào mắt nhắm tịt

'thôi nào ăn cháo này, rồi uống thuốc vậy mới hết bệnh được ...ngoan' Hưng nịnh rồi nâng nhẹ Tâm 

'a...a....a nào' Hưng làm trò để dỗ Tâm ăn. miếng đầu tiên mặt Cô nhăn nhó 

'sao...ngon không'

'anh nấu hả'

'ừm lần đầu tiên đó được chứ' ánh mắt long lanh 

'được' Tâm gật đầu nhẹ ánh mắt bỗng lấp lánh khi thấyviết thương trên ngón tay, vài nốt đỏ do bỏng và mấy hạt mồ Hôi tấm trên thái dương Hưng. 1 công tử còn chưa bao giờ tự nấu mì như anh lại vì chăm sóc cô mà vào bếp nấu nướng bất chợt Tâm thấy ấm áp vô cùng. Lần đầu tiêntrong đời Tâm được 1 người con trai chăm sóc cảm giác thật lạ. Cứ miên man suy nghĩ Tâm chẳng để ý mình đã ăn gần hết bát cháo . cho tới khi đạt tới giới hạn Tâm mới sực người lắc đầu k thể nuốt thêm.

'thôi...em no lắm rồi' cháo nóng làm người cô dần ấm lên cũng dễ chịucơ mà...thực sự khó nuốt quá.

'vậy được rồi...giỏi quá ta...giờ uống thuốc nè..' cái giọng ngọt ngào pha chút trẻ của Hưng thật đáng yêu

Ông chủ của TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ