Chương 163: Mê quốc sư mê ngữ mê lòng người
Editor: Lạc
Tạ Liên tim đập loạn nhịp, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run rẩy.Nhưng hơi thở vẫn trầm trầm, không có lên tiếng, chẳng qua là hơi ngửa đầu nói nhỏ bên tai Hoa Thành: "... Tam Lang đừng động. Thanh âm bên ngoài kia rất giống sư phụ ta. Trước tiên không nên để bị phát hiện..."
Mặc dù rất giống, nhưng y cũng không thể khẳng định. Bởi vì trên đời này không phải không có thanh âm tương tự, hơn nữa y cùng quốc sư mấy trăm năm chưa gặp mặt, rất có khả năng nhớ nhầm. Cụp mắt xuống trong lòng thầm nhắc không nên hành động thiếu suy nghĩ, yên lặng theo dõi kỳ biến, nói không chừng có thể thám thính được nhiều chuyện bí mật hơn. Hoa Thành cũng hơi cúi đầu ôm lấy eo y, rỉ tai nói: " Được... Huynh cũng đừng động."
Thân thể hai người đều bị đất đá từ bốn phương tám hướng ép tới, quấn sát gần nhau, hơi nóng phả đến bên tai. Mặc dù không đúng lúc, trong đầuTạ Liên vẫn là thoáng qua nhanh một câu: " 'Chết chung huyệt' mùi vị cũng không tồi."
Lúc này, thanh âm kia lại nói: "Hai tên kia chạy đâu rồi?"
"Hai tên kia" ? Tạ Liên theo bản năng ngẫm tới mình cùng Hoa Thành đầu tiên, trong lòng hơi kinh ngạc, muốn cẩn thận nghe một chút xem người kia là ai, nhưng kỳ quái chính là, "Quốc sư" —— tạm thời xưng là "Quốc sư" đi, hắn đặt câu hỏi xong, không có bất kỳ hồi âm nào.
Thật kỳ quái. Ở khoảng cách này, Tạ Liên cùng Hoa Thành đều có thể nghe được câu hỏi của "Quốc sư" . Theo lý thuyết, thanh âm hắn cũng không phải lớn như đang gân giọng, như vậy, đối phương cách hắn chắc không xa, nếu có trả lời, bọn họ ở chỗ này ít nhiều gì cũng nghe được một chút. Nhưng sự thật lại khác, một chút đều không nghe thấy.
"Quốc sư" lại nói: "Khổ cực cho bọn họ. Nhưng không cần phải để ý đến những thứ rác rưởi kia. Bây giờ chúng ta có chuyện trọng yếu hơn phải làm."
Tạ Liên giờ mới hiểu được, "Hai tên kia", hóa ra không phải hướng ngón tay vào y cùng Hoa Thành, mà là chỉ hai tên đồng bọn của "Quốc sư" .
Chuyện càng lúc càng quỷ dị. Giọng quốc sư vang lên, rõ ràng cho thấy có hồi âm, nhưng nghe lại giống như hắn đang lầm bầm lầu bầu một mình, hoặc là đối thoại với không khí. Tạ Liên trong đầu vừa tưởng tượng ra cái cảnh kì lạ kia liền lập tức ném bay, thầm nghĩ tới một khả năng khác, chính là "Quốc sư" nghe được thanh âm người kia, nhưng người khác thì nghe không được.
Nghi vấn trong lòng y càng ngày càng đậm, càng ngưng thần nín thở lắng nghe."Quốc sư" vừa mở miệng, một câu nói ra thật đáng suy nghĩ: "Trong núi có nhiều người như vậy? Tóm lại, ngươi trước hết dẫn bọn chúng đi vào đi, đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp xử lí từng đứa một. Càng nhanh càng tốt, nhất định phải trong hai ngày dẫn bọn chúng vào trong."
Đồng Lô!
Hơn nữa "hai ngày vào trong", bên trong núi Đồng Lô không thể nào sử dụng rút ngàn dặm đất, chạy hai ngày sao kịp? Còn mang một đám người tới. "Xử lý từng đứa", dùng biện pháp gì để xử lí vậy?