Giữa lòng thành phố Kyoto, một đêm đông tịch mịch với tiết trời rét mướt... Mayuzumi nhìn đăm đăm vào mớ đồ đạc vừa được Akashi trao tay, không buồn thốt ra một lời thắc mắc về nguồn gốc của chúng. Dẫu sao thì, có vẫn hơn là không vậy!Chỉ là, chính bản thân Mayuzumi cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân anh đối với hảo tâm của thiếu niên tóc đỏ kia, kỳ thực là có chút mong đợi. Từ những cử chỉ có phần dịu dàng của cậu lúc ban chiều, vô thức khiến anh thầm hy vọng...
Rằng, cậu sẽ lần nữa, mang lại cho anh chút ấm áp của sự quan tâm. Anh đã ngầm tin rằng, Akashi sẽ đặc biệt chu đáo mà chọn đồ cho mình, với một nụ cười phảng phất không rõ hàm ý trên nét môi nho nhỏ. Rõ ràng, bản thân anh vừa trải qua một phen ảo tưởng rồi, Mayuzumi!!!
Đứng lặng yên bên cạnh, Akashi khe khẽ nhìn tới Mayuzumi, trong tích tắc, chợt cảm giác có chút chạnh lòng. Cái con người trước mắt cậu, anh ta thậm chí còn không hiểu rõ được, tình cảnh của bản thân bi thương đến thế nào, đối với sự toan tính xâu xé nội tại trong chính mái nhà hoa lệ của mình. Chủ tâm của Akashi cũng không gì khác ngoài việc muốn đối với anh ân cần một chút, tử tế một chút... nào hay đâu, vô tình lại thổi thêm chút u buồn vào đêm đông sầu muộn.
"Tôi nghĩ số quần áo này vừa vặn với mình...cảm ơn cậu."- Mayuzumi nói một cách thủ tục, khi anh bắt đầu xoay lưng để rời khỏi căn phòng.
"Có lẽ..."- Akashi có chút ngập ngừng để nói ra lời-" Kuroko, người được nhà anh nhận nuôi ấy, anh ta đã có mặt trong thành phố này."
Bước chân Mayuzumi chưa kịp bước đi đã vội sững lại. Anh buồn bã trả lời:" tôi đã nghe qua khi hai bố con nói chuyện. Hẳn là như vậy rồi."
"Anh có muốn...về lại nhà mình không!?"- Akashi vẫn nghiêm túc nhìn Mayuzumi.
"Tôi không quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa. Đằng nào thì còn 45 ngày nữa, tôi sẽ thực sự 'chết'. Vốn là tôi định sẽ bỏ mặc bản thân ra sao thì ra, nhưng cậu đã nhìn thấy và đưa tôi về đây..."
"Tôi hiểu rồi."- cậu thiếu niên tóc đỏ thở dài. "Nhưng, sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm tới thôi. Và tôi mong anh có mặt khi chúng tôi gặp nhau."
"Để làm gì cơ???"- Mayuzumi thắc mắc. "Nó chẳng mang ý nghĩa nào cả".
"Chỉ là tôi muốn như thế. Anh đồng ý chứ!??"- Akashi thẳng thừng nói, ngữ điệu bình thường, nhưng nó chẳng khác gì một mệnh lệnh tuyệt đối.
"Tôi có thể nói không sao??? Cậu muốn thế nào thì cứ thế ấy đi."- Mayuzumi trả lời, trong khi đôi chân bước tiếp ra ngoài, như thể muốn thật nhanh trốn chạy khỏi bầu trời rực đỏ nơi đôi mắt tinh anh của ai kia. Anh thực sự bối rối, ở cậu thiếu niên kia luôn toát ra một mãnh lực đáng kể, một sức nặng vô hình không rõ căn nguyên, bám víu lấy những ý niệm vốn dĩ nhạt nhòa ở trong Mayuzumi...
Còn lại Akashi, cậu không tránh khỏi bật cười thích thú . Đối với sự 'bá đạo' của chính cậu, rõ ràng khiến thanh niên nào đó bó tay chịu trói. Ánh mắt cậu vẫn trước sau không rời khỏi thân ảnh mờ mờ của Mayuzumi, cho đến tận khi anh ta ra khỏi cánh cửa phòng mình. Xác định người kia đã hoàn toàn khuất dạng, tóc đỏ khả ái mới thật khẽ mấp máy đôi môi nhỏ xinh, thì thầm lời thật lòng:
YOU ARE READING
[MayuAka] Giữ nắng cho ngày đông
FanficCp: Mayuzumi Chihiro x Akashi Seijuro Lý tưởng của em, căn bản là xoay quanh hai từ "tuyệt đối", và tình yêu cũng không nằm ngòai phạm vi của lý tưởng hoàn mĩ đó. Còn anh, nói trắng ra chỉ là hạt bụi của thời gian, trôi xuôi theo dòng chảy luân hồi...