Edit: Minh Nguyệt
Re-up: Mạn.
---
Hôm đó có chút ngoài dự liệu của Lương Thiển Thâm, sau khi cô làm xong việc từ trong tòa án đi ra liền nhìn thấy xe của Tân Tử đang dừng ở bên ngoài, anh ta ngồi ở trong xe đợi cô. Suy nghĩ của Thiển Thâm đột nhiên bị ngưng trệ, đứng ngẩn ra ở cổng, Tân Tử thấy cô dừng lại đành phải tự mình xuống xe mở cửa cho cô, buồn cười hỏi: "Không lên xe?"
Anh ta chở cô về tới biệt thự của bọn họ, trong phòng đồ đạc lộn xộn, trông vô cùng thê thảm, Tân Tử nhìn tình cảnh này không nói một lời nào, thậm chí cả lông mày cũng không nhăn lại chút nào liền lên lầu trở về phòng. Thiển Thâm nhìn thấy đống lộn xộn kia lập tức nhớ lại tình cảnh không vui ngày hôm đó, tâm tình nhất thời không tốt, liền cũng không đi thu dọn đã trở về phòng luôn. Ngồi trong đó ngẩn ngơ liên tục đến tối, nghe thấy có người gõ cửa, Thiển Thâm vội vàng buông cái bánh mì ăn được một nửa xuống chạy ra mở cửa. Ngoài cửa, Tân Tử mặc chiếc áo may-ô màu trắng, quần dài bằng vải nhung màu vàng nhạt, tóc của anh ta hơi ướt, trên khuôn mặt trắng nõn hơi chút phớt hồng, sau khi tắm rửa xong mùi sữa tắm thơm ngát xông thẳng lên mặt, khiến cho Thiển Thâm không khỏi thất thần.
"Đi ăn cơm, xuống đây đi."
Tân Tử nói xong liền xoay người xuống lầu, Thiển Thâm kiềm chế kinh ngạc trong lòng đóng cửa đi theo Tân Tử xuống lầu. Sau đó, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy phòng khách, nhà ăn đã được thu dọn đổi mới lại hoàn toàn, bình hoa đĩa quả bị cô ném vỡ, lại thêm tất cả những đồ linh tinh rải rác gì đó đều được quét dọn sạch sẽ, trên bàn trà bày một lọ hoa mới, trên tường treo một bức tranh mới. Cô lại đi đến nhà ăn, trên bàn cơm có hai bát mì thịt bò được bày đặt ngay ngắn.
"Trong nhà không có đồ gì ăn, ăn tùy tiện một chút đi." Tân Tử ngồi xuống trước bắt đầu ăn.
Thiển Thâm nhìn mì thịt bò trong bát, trăm thứ cảm xúc lẫn lộn, trước mặt là món cô thích ăn nhất. Thịt bò thơm nồng nàn phối hợp với nước hầm xương heo thuần túy, bày thêm hai cọng rau cải màu xanh nhạt, rải lên đó một chút rau thơm, sợ mì mềm dai trơn bóng, sắc, hương, vị đều đủ cả. Thiển Thâm thoáng nếm một ngụm, cái loại cảm giác quen thuộc này xuyên qua thực quản thấm vào máu chạy thẳng vào tim, là vị tươi mát mà cô thích, là cảm giác mà cô nhung nhớ.
Cô nhớ lại bữa cơm đầu tiên hai người bọn họ ăn cùng nhau, cũng là bát mì thịt bò, đột nhiên cảm thấy trong lòng căng ra, liền từ từ buông đũa xuống, im lặng đứng dậy, rời khỏi nhà ăn.
"Tại sao lại không ăn?"
Phía sau truyền đến câu hỏi bình tĩnh của Tân Tử, Thiển Thâm không dừng bước, cũng không quay đầu lại, cô cứ như vậy trả lời hờ hững: "Không đói bụng, không muốn ăn."
Khi cô trở lại nhà trên, phía sau cũng không có tiếng động truyền đến.
Nếu như không phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả, vậy coi như tất cả đều là giả đi, cũng làm cho mình bớt đi một phần ảo tưởng là được rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào - Tội Gia Tội
RomanceYêu có bao sâu, tàn nhẫn có bao sâu Chúng ta mang nỗi đau khổ của mình đi so sánh với hạnh phúc của đối phương Chung quy không hiểu rõ mức độ yêu hận Cuối cùng em lại dễ dàng quên mất anh cũng biết yếu đuối. Cũng như anh cũng không biết em đau khổ n...