Sau khi càn quét phố ăn vặt một trận, cuối cùng Diệp Chu mới hài lòng quay về ký túc xá với Thương Tấn.
Diệp Chu vào phòng vệ sinh tắm trước, rửa đi hương vị thịt nướng trên người, tinh thần sảng khoải mở cửa.
Lúc này Thương Tấn đã ngồi ổn định trước máy vi tính chơi game.
Diệp Chu đi tới bên cạnh Thương Tấn vẩy tóc khiến không ít giọt nước trên tóc bay lên người cùng màn hình máy tính của Thương Tấn.
Thương Tấn dùng khăn giấy lau giọt nước trên máy tính nói: "Cậu là chó hả?"
Diệp Chu ngồi lên ghế xoay trượt đến bên cạnh Thương Tấn nói: "Hôm nay hình như cậu rất vui vẻ."
"Có sao?" Thương Tấn thờ ơ trả lời. "Ngày nào tôi chả như vậy."
Diệp Chu chống cằm quan sát biểu cảm của Thương Tấn, hình như có gì đó không giống trước kia, nhưng một buổi tối cậu chỉ có thể cảm nhận toàn thân Thương Tấn tản ra cảm giác thoải mái dễ chịu. Cậu không thể nói rõ nguyên nhân, chỉ có thể lui mấy bước về chỗ ngồi của mình.
Thương Tấn liếc nhìn bóng lưng của cậu, khóe miệng nhếch lên.
Diệp Chu thật sự nhạy bén, hôm nay tâm trạng anh đúng là cao hơn trước kia một chút, nhất là buổi tối khi Diệp Chu hỏi anh có phải Tạ Thư Hàm mời mình đến dự Hồng Môn Yến hay không, lúc ấy nhìn vẻ mặt của Diệp Chu, Thương Tấn liền thấy có chút đáng yêu.
Không nghĩ tới cái từ đáng yêu này sẽ xuất hiện trên một người đàn ông, hơn nữa còn không có chút không hợp nào.
Sự xuất hiện của Tạ Thư Hàm khiến anh đột nhiên ý thức được trên thế giới có rất nhiều người nhiều chuyện đều không nằm trong sự khống chế của anh. Khi anh cho là Diệp Chu và anh sẽ giống như trước, cùng nhau trải qua hết hai năm còn lại thì thực tế lại cho anh một bài học.
Diệp Chu từng nói, đồ mình mong muốn phải dựa vào chính mình đi tranh thủ, dù là gặp khó khăn gì, kết quả có thành công hay không, đầu tiên hãy hành động rồi nói.
Thương Tấn nghiêng đầu nhìn hai chậu dâu tây đặt song song trên bệ cửa sổ, trải qua hơn một tháng, lá cây đã trưởng thành đang dập dờn trong gió đêm.
Thi giữa kỳ đến khiến sinh viên trong trường đàng hoàng không ít, Tạ Thư Hãm cũng không tới trêu chọc Diệp Chu nữa.
Hiệu Thương Diệp trước cửa ký túc xá lại không ngừng có người đến tham bái hư cũ, Thương Tấn và Diệp Chu vì để mọi người 'thuận lợi', trong lúc kỳ thi lần này diễn ra, cả hai người đều không lái xe, tránh cho lúc có người muốn đến lạy Thi Thần lại không tìm thấy hiệu Thương Diệp.
Sau đợt thi giữa kỳ, Tạ Thư Hàm lại chạy đến phòng trọ 405.
Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc vô cùng thức thời rời đi, Thương Tấn lại làm bộ như không nghe không thấy gì, thoải mái ngồi trước máy tính chơi game.
Diệp Chu mang vẻ mặt phòng bị hỏi: "Chuyện gì?"
Tạ Thư Hàm trịnh trọng nói: "Đàn anh Diệp! Thật xin lỗi!"
Diệp Chu khó hiểu.
"Hiện tại em thật sự cảm thấy xấu hổ vì bản thân, rõ ràng nói thích anh, kết quả lúc đối mặt với kỳ thi lại dao động..." Tạ Thư Hàm xách một túi chanh tới. "Có lẽ so với kỳ thi trước năm mới, kết quả lần này còn bết bát hơn... bạn em nói nếu em còn tiếp tục dây dưa, mấy năm tiếp theo chỉ có thể càng hỏng bét, sau này có thể tốt nghiệp hay không cũng khó nói..."
Tự đáy lòng Diệp Chu thật sự vui mừng sinh viên đại học A phong kiến mê tín như vậy, cậu an ủi: "Đừng ủ rũ như vậy, nhất định có thể tốt nghiệp."
Tạ Thư Hàm thở dài: "Em là nhờ nghệ thuật nên được tuyển vào đây, nếu không chỉ với thành tích của em, sao có thể vào đại học A."
Diệp Chu lấy giọng trưởng bối nói: "Cậu vừa vào đại học, còn có thời gian. Sau này lấy việc học làm trọng, không nói điểm thi cao bao nhiêu, ít nhất đừng trượt tín, tốt nghiệp không phải chuyện dễ, hãy nhớ nhiệm vụ của sinh viên chúng ta chính là học tập, cố gắng lên."
Được khích lệ, Tạ Thư Hàm gật đầu nói: "Ừ! Em nhất định làm được!"
Diệp Chu đưa tay cầm lấy tay Tạ Thư Hàm.
Thương Tấn nheo mắt, đưa mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay giao nhau của hai người.
"Học tập cho tốt, thi thần phù hộ cậu."
Lúc này, trong mắt Tạ Thư Hàm, khi Diệp Chu dịu dàng nói câu này, toàn thân như mang một vòng hào quang. Có điều không để cậu ta say mê bao lâu, tay của cậu liền bị rút ra.
"Anh đây hạng nhất chắc hẳn còn linh hơn hạng hai." Thương Tấn cũng nắm lấy tay cậu ta nói. "Học tập cho tốt, tôi coi trọng cậu."
Diệp Chu thẹn quá hóa giận, chọc chọc sau lưng Thương Tấn nói: "Cậu khoan hãy đắc ý!"
Tạ Thư Hàm cảm động xoa xoa tay nói: "Anh Thương Tấn, đàn anh Diệp Chu, hai người yên tâm, em chắc chắn sẽ không phụ sự mong đợi của hai người!"
"Cố gắng lên." Thương Tấn dựa vào khung cửa đẩy Tạ Thư Hàm ra ngoài.
Diệp Chu khoanh tay nói. "Đầu tiên tôi chỉ muốn hỏi, sao cậu ta lại xưng huynh gọi đệ với cậu."
Thương Tấn cố ý nói: "Ai mà biết được..."
"Rốt cuộc là tại sao?"
Thương Tấn cười một tiếng không trả lời.
Sắp vào tháng năm, thời tiết vẫn luôn không tốt lắm, âm u mưa phùn, gió cũng không nhỏ, cửa sổ phòng trọ hoàn toàn không thể mở ra, Không chỉ quần áo giặt xong còn ẩm ướt, ngay cả cây dâu tây cũng ỉu xìu.
"Đã lâu không thấy ánh mắt trời." Diệp Chu mở cửa sổ, bắt đầu từ xế chiều, cuối cùng mưa phùn cũng tạnh, gió mát thổi rất thoải mái. "Tối nay mở cửa sổ sẽ không có chuyện gì chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH CẬU TA
HumorTác giả:Phi Bôn Đích Tiểu Oa Ngưu Thể loại:Đam Mỹ, Truyện Teen, Sủng Nguồn:solijilleo Trạng thái: update Editor: Lin Số chương: 70 Thể loại: Hiện đại, vườn trường, oan gia, 1v1, ngọt Từ trước tới giờ Diệp Chu có một điều rất ghét một con số đó là...