Mười giờ sáng chính là thời gian sinh viên từ các khoa tụ lại, cộng thêm địa điểm là cổng sân thi đấu. Căn bản không cần truyền bá đã dẫn đến mấy ngàn sinh viên hứng thú vây xem.
Diệp Chu hoàn toàn không nghĩ tới, vốn tưởng tối nay nhân vật chính của BBS sẽ là Thương Tấn ôm thỏ, không nghĩ tới vì một khúc nhạc đệm đột nhiên xuất hiện lại khiến bản thân trở thành người đầu sóng ngọn gió.
Hoa hồng đỏ rực còn giơ trước mặt, Diệp Chu không nhịn được lui ra sau hai bước, không ngờ lại đụng vào Thương Tấn đứng đằng sau.
Thương Tấn đỡ bả vai Diệp Chu, không nhìn bó hồng đỏ đến chướng mắt này, mặt không thay đổi nói: "Thi đấu sắp bắt đầu, đi thôi."
Diệp Chu lấy lại tinh thần, ô một tiếng. Đang muốn cẩn thận nhìn gương mặt người tặng hoa một chút, kết quả Thương Tấn lại đổi vị trí với cậu, vừa khéo chặn mất tầm mắt Diệp Chu.
"Đàn anh Diệp Chu!" Nam sinh không cam lòng yếu thế tiến lên lần nữa. "Em..."
Thương Tấn nghiêng đầu không kiên nhẫn nhìn cậu ta một cái, nói: "Cậu cảm thấy đứng trước mặt mọi người, tỏ tình với một nam sinh khác là hành động đáng để tự hào, thích hợp sao?"
Nam sinh nghẹn, hoảng hốt muốn giải thích.
Thương Tấn cũng không cho cậu ta cơ hội, nói tiếp: "Bản thân đã trưởng thành, trước hãy nghĩ kỹ rồi hãy làm." Sau đó, nhìn quần chúng vây xem một cái, thản nhiên kéo Diệp Chu rời khỏi vòng vây.
Văn Nhân Húc và Lưu Dư Thiên chậm hơn hai người một bước, bị rơi lại phía sau, hai người nhìn nhau một chút, không biết phá vỡ thế bí đột nhiên xuất hiện này thế nào.
Đầu óc Diệp Chu vẫn còn hỗn loạn, trong lòng vẫn luôn luẩn quẩn mấy vấn đề.
Tại sao nam sinh đó lại làm vậy?
Chơi đại mạo hiểm sao?
Từ lúc học đệ vừa rồi xuất hiện cho đến hiện tại, Diệp Chu đều không nói một lời nào, Thương Tấn mở miệng hỏi: "Cậu đang nghĩ gì đấy?"
"A? Không có gì..." Diệp Chu cười khan gãi má nói. "Không nghĩ tới trường học chúng ta lại thoải mái như vậy, lại có thể xuất hiện nam sinh tặng hoa cho... dọa tôi một hồi."
Thương Tấn liếc cậu một cái nói. "Nhìn cậu sợ. Mỗi lần đều không chịu hành động gì, bản thân mất mặt trước, rõ ràng đầu óc cũng không tệ, sao đến thời điểm quan trọng lại như xe tuột xích."
Diệp Chu nghiêng đầu, người nọ hạ bàn tay ôm hoa hồng xuống, người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ cậu ta, nhìn có chút đáng thương, nhưng hiện tại cậu cũng không thừa tâm trạng để đi đồng tình người khác, nói cho cùng, bản thân mới là người đáng thương nhất.
Vì để Diệp Chu yên tâm bớt buồn, Lưu Dư Thiên an ủi: "Đây nhất định là ai đó chơi đại mạo hiểm, Chu, cậu đừng để trong lòng."
"Như Thương Tấn nói, trước mặt mọi người, một nam sinh lại tặng hoa cho một nam sinh khác, hơn nữa còn là trước cổng sân thi đấu nhiều người nhất, nếu cậu ta không ngốc thì cũng siêu cấp ngu ngốc!" Văn Nhân Húc nói đỡ. "Loại chuyện như vậy, chỉ cần là người có đầu óc thì đều sẽ không làm."
Thương Tấn cười lạnh nói: "Học đệ này cũng biết đội mũ để che giấu một chút."
Một câu này lần nữa khiến Diệp Chu tâm đắc, độ thiện cảm với nam sinh kia lại tiếp tục giảm xuống. "Thật đúng là! Bản thân cậu ta tự biết mang mũ lại khiến tôi không chút chuẩn bị biến thành bia ngắm."
Thương Tấn nói: "Lát nữa xem thi đấu xong thì chúng ta về ký túc xá, coi như không thấy là được."
Diệp Chu gật đầu, vùi đầu vào ngực thỏ, hít một hơi thật sâu nói: "Rốt cuộc là cái quỷ gì chứ..."
Buổi chiều không có người cậu quen thi đấu, Diệp Chu quyết định làm ổ trong ký túc xá không ra khỏi cửa.
Một buổi trưa, chuyện xảy ra sáng nay cũng được post đầy đủ lên diễn đàn trường.
Sau khi ăn xong Diệp Chu theo thói quen lướt diễn đàn một cái, đúng như dự đoán, thấy được một bài post mới.
LZ: Thỏ or hoa hồng, it is not a question!
LZ: Thế vận hội vô cùng nhộn nhịp... hôm qua hai thi thần ôm một bé con đáng yêu dạo quanh sân trường, hôm nay lại diễn ra một sự kiện lớn, hậu bối không sợ hủy cp quốc dân! Trước cửa nhà thi đấu, trước có Thương Tấn tặng thỏ bông, sau đó học đệ dâng hoa hồng kiều diễm. Một bên là chuyện bạn gay nắm tay cùng tiến, một bên là nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim. Là một người xem, tôi chỉ muốn nói, học đệ đứng trước mặt nam thần thật sự quá yếu, chỉ hai câu đã chặn đến không nói được thêm câu nào. Ps. Nam thầm GJ!!! Cuối cùng, là một thành viên của Thương Diệp giáo, tôi chỉ muốn nói: "Học đệ, muốn hủy Thương Diệp, nhóc thật cam đảm!"
1L: Hàng đầu! Ai dám hủy Thương Diệp, tôi là người đầu tiên không thuận theo!
2L: Dũng sĩ... rốt cuộc là ngài còn muốn thông qua kỳ thi cuối không vậy!
3L: Hi vọng tình cảm của hai người Thương Diệp không bị dao động! Chuẩn bị giữa kỳ, nhất định đừng cãi nhau!
4L: Lại tính hủy Thương Diệp ngay trước kỳ thi...
5L: Ra năm xu! Xử cậu ta!
6L: No no no, chúng ta là đứa trẻ ngoan văn minh, tôi cảm thấy việc thông qua kỳ thi có thể cảm hóa cậu ấy! Dù sao thực tế dạy nên người!
7L: Năm ngoái học đệ có chuyện nghỉ học hai tháng, năm nay mới tới cho nên không biết được nhiều chuyện! Mọi người đừng nên quá kích động! Học đệ thật sự vô tội! Hơn nữa nói cho mọi người một tin tốt, cậu ta là một học tra... qua một đợt thi, có lẽ suy nghĩ gì đó cũng đều bỏ đi...
BẠN ĐANG ĐỌC
TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH CẬU TA
ComédieTác giả:Phi Bôn Đích Tiểu Oa Ngưu Thể loại:Đam Mỹ, Truyện Teen, Sủng Nguồn:solijilleo Trạng thái: update Editor: Lin Số chương: 70 Thể loại: Hiện đại, vườn trường, oan gia, 1v1, ngọt Từ trước tới giờ Diệp Chu có một điều rất ghét một con số đó là...