Chap 6: Về Nhà

2.4K 150 31
                                    

    Sau khi trố mắt nhìn lại, Diệp Chu hừ một tiếng, nói: "Tôi có gì phải sợ?"

"Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò." Thương Tấn hoang mang nói. "Không phải là bị người khác hiểu lầm cậu thích..."

Từ 'tôi' còn chưa nói ra, Diệp Chu đã vội vàng đứng dậy che kín miệng Thương Tấn. "Cậu thật sự không coi ai ra gì ha, hiện tại chúng ta còn ngồi trên xe!"

Thương Tấn trừng mắt nhìn, miệng bị che không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt lại biểu đạt rõ ràng lời anh muốn nói. 'Vậy thì sao?'

Diệp Chu suy nghĩ một chút thấy cũng phải, Thương Tấn thì có lúc nào sợ mấy lời đồn đại kia, thậm chí còn rất tự giác với chuyện mình là đề tài nói chuyện của mọi người. Cậu buông tay, nhụt chí ngồi lại ghế, liếc Thương Tấn một cái, nói: "Này, đây có phải là phương châm cuộc sống của cậu không vậy?"

"Phương châm?" Thương Tấn cầm tạp chí lên, thờ ơ nói. "Có thứ đó thì có ích lợi gì."

Cái dáng vẻ đương nhiên này thật sự là vô cùng... đáng hận mà!

Trong suốt lộ trình, Diệp Chu luôn không thích nghịch điện thoại di động, phần lớn thời gian đều là ngủ. Lần này cũng thế, cậu tựa lưng vào ghế ngồi, mơ màng ngủ.

Thương Tấn đang xem tạp chí, thình lình một cái đầu dựa lên vai anh. Anh nghiêng đầu qua, gò má khẽ chạm vào tóc đối phương, động tác của anh hơi chậm lại, tiếp tục kéo lực chú ý về tạp chí.

Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc tứ chi với bạn học ở khoảng cách gần như vậy. Sức nặng trên vai cũng không nhiều nhưng giây phút nào cũng thể hiện sự tồn tại của đối phương. Loại cảm giác này có chút... không quen, cũng không ghét.

Thương Tấn không phải người để bản thân chịu thiệt, cũng sẽ không vì sức nặng trên bả vai mà cứng còng người giữ nguyên một tư thế. Diệp Chu ngủ nửa tiếng cũng vì Thương Tấn giật giật bả vai mà khẽ nhíu mày. Chờ Thương Tấn hoàn toàn đắm chìm trong tạp chí thì thân thể đã quen với sức nặng trên bả vai, thậm chí lúc đứng dậy còn quên việc mình vừa làm gối một tiếng.

Kèm theo Thương Tấn đứng dậy, thân thể Diệp Chu cũng thuận thế trượt xuống. Lúc này Thương Tấn mới phát hiện Diệp Chu bên cạnh, ý thức quay lại, anh nhanh tay lẹ mắt dùng tay nâng đầu Diệp Chu lên.

"Ngủ say như chết vậy." Thương Tấn chỉ biết câm nín, anh đỡ Diệp Chu, để đầu cậu dựa vào ghế ngồi xong mới đi vào phòng vệ sinh cuối đoàn xe.

Trở về chỗ của mình, không tới hai phút, đầu Diệp Chu lại đặt lên bả vai Thương Tấn.

Thương Tấn tự nhủ: "Cố ý sao?"

Diệp Chu giật giật ngón tay, nhếch mép.

Sắc trời dần tối, radio trong đoàn xe thông báo tin tức sắp đến trạm dừng.

"Ai nha! Ngủ ngon quá!" Diệp Chu duỗi người, liếc mắt nhìn Thương Tấn một cái.

Thương Tấn cất tạp chí, đang chuẩn bị xuống xe, hoàn toàn không phân chút lực chú ý nào cho Diệp Chu.

Diệp Chu có loại cảm giác thất bại như đấm vào bông. Thật ra thì cậu ngủ không sâu... bả vai Thương Tấn vừa cứng vừa gồ ghề, còn thích nhích tới nhích lui.

TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH CẬU TANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ